Buổi chiều mùa hạ, bầu trời phủ lên thành phố một màu vàng nhạt như thể ai đó đã khẽ rắc chút bụi nắng trên từng mái ngói, từng con đường. Khôi đứng bên cửa sổ tầng cao của văn phòng, mắt nhìn xa xăm nhưng tâm trí chẳng hề bám víu vào những dự án hay con số mà anh từng coi là tất cả. Những ngày không có Lan, mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Anh từng nghĩ thời gian sẽ khiến vết thương lòng nguôi ngoai, rằng một người mạnh mẽ như anh có thể vượt qua mọi thử thách. Nhưng trái tim không chịu nghe theo lý trí. Mỗi khi màn đêm buông xuống, Khôi lại nhớ đến đôi mắt sáng long lanh của Lan, nhớ nụ cười dịu dàng, nhớ giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên cường. Nỗi nhớ ấy dày vò như một khúc nhạc buồn lặp đi lặp lại không hồi kết.
Ngày hôm ấy, Khôi vô tình gặp Duy – một người bạn cũ ở quán cà phê ven hồ. Duy vốn là bạn học cấp ba, sau này làm phóng viên cho một tờ báo địa phương. Trong cuộc trò chuyện, khi nhắc đến chuyện đời sống, Duy bất chợt kể rằng thời gian gần đây, ở một vùng quê ven biển cách thành phố không xa, có một cô gái trẻ đang dạy học miễn phí cho những đứa trẻ nghèo.
“Cậu biết không, hiếm ai có tấm lòng như vậy. Nghe nói cô ấy từng từ bỏ nhiều cơ hội tốt ở thành phố để về đó. Dân làng quý mến lắm.” – Duy nói, mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.
Khôi thoáng khựng lại, tim đập mạnh như có bàn tay vô hình siết chặt. Anh không dám hỏi ngay, sợ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng rồi khi Duy kể thêm rằng cô gái đó tên Lan, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt luôn toát lên vẻ dịu hiền, Khôi như chết lặng. Bao nhiêu ký ức về Lan ùa về trong tích tắc, nhấn chìm mọi cố gắng kìm nén bấy lâu.
“Cậu… có thể cho mình địa chỉ cụ thể không?” – Khôi cố giữ giọng bình tĩnh nhưng bàn tay đã run lên vì xúc động.
Duy hơi ngạc nhiên, song cũng ghi chép lại địa chỉ trên một mảnh giấy nhỏ. Anh bạn phóng viên không hỏi thêm, chỉ nhìn Khôi với ánh mắt như đã phần nào hiểu được.
Tối hôm đó, Khôi trở về căn hộ, cầm mảnh giấy trong tay và ngồi lặng hàng giờ. Gió từ cửa sổ lùa vào, mang theo hơi nóng hầm hập của mùa hạ, nhưng trong lòng anh lại dấy lên một cơn bão lạnh giá. Anh muốn chạy ngay đi tìm Lan, ôm chầm lấy cô, nói cho cô biết anh đã nhớ nhường nào. Nhưng lý trí vẫn rụt rè: nếu Lan chọn cuộc sống mới ấy để tránh xa gia đình anh, liệu anh có quyền kéo cô trở lại không?
Anh bước ra ban công, ngước nhìn bầu trời đầy sao. Trong làn gió, anh thì thầm như gửi lời hứa đến người con gái ở phương xa:
“Lan, dù em ở đâu, anh cũng sẽ tìm thấy. Anh sẽ không để chúng ta đánh mất nhau thêm một lần nào nữa.”
Ngày hôm sau, Khôi xin nghỉ phép, lái xe rời thành phố. Con đường về vùng quê ven biển gập ghềnh, bụi phủ mù mịt, nhưng trái tim anh rực cháy niềm hy vọng. Từng bánh xe lăn như hòa nhịp với nhịp tim đang rộn ràng.
Dọc đường, anh nhớ lại những ngày bên Lan: buổi chiều hai người đi bộ trong công viên, những lần ăn quán ven đường bình dị, khoảnh khắc Lan khẽ tựa đầu vào vai anh nơi góc phố đông người. Mỗi kỷ niệm đều như ngọn lửa tiếp sức, thôi thúc anh tiến về phía trước.
Khi đến gần thị trấn nhỏ, Khôi dừng xe bên đường. Một cơn gió từ biển thổi tới, mang theo hương mặn nồng của sóng và mùi rong rêu quen thuộc. Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác như chính thiên nhiên cũng đang thì thầm dẫn lối.
Bước vào làng, anh hỏi thăm những người dân. Ai cũng vui vẻ kể về cô giáo Lan, người mang nụ cười ấm áp đến với lũ trẻ nghèo. Nghe vậy, mắt Khôi rưng rưng, vừa tự hào vừa đau nhói. Lan đã chọn một con đường đầy gian khổ, và anh hiểu, đó là vì cô không muốn anh phải chịu áp lực từ gia đình.
Khi đứng trước ngôi trường nhỏ nằm sát cánh đồng muối, Khôi chợt thấy lũ trẻ ríu rít chạy quanh một dáng người quen thuộc. Lan ngồi trên chiếc ghế gỗ, ánh nắng chiếu lên mái tóc cô, khiến nó sáng lên như một vầng hào quang. Cô vẫn đẹp như ngày nào, nhưng gương mặt có chút gầy đi, đôi mắt ánh lên sự kiên định lạ thường.
Khôi không bước vào ngay. Anh đứng lặng từ xa, như kẻ lữ khách vừa tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu cảm xúc ùa về, nhưng trên hết là một niềm tin mãnh liệt: tình yêu của họ, dù bị ngăn cản, vẫn chưa hề lụi tàn.
Một cơn gió thổi qua, mang theo tiếng cười của Lan hòa vào sóng biển xa xa. Khôi mím môi, thì thầm:
“Anh hứa, lần này sẽ không để gió cuốn em đi nữa.”
Anh siết chặt bàn tay, chuẩn bị bước những bước đầu tiên để phá tan khoảng cách xa cách bấy lâu. Nhưng trong tim, Khôi biết, cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng. Gia đình anh vẫn ở đó, những rào cản vẫn tồn tại. Tuy vậy, giờ đây, anh đã có lời hứa của chính mình để bám víu, như ngọn đèn soi đường giữa đêm tối.
Và từ trong làn gió biển mặn mòi, Khôi nghe thấy tiếng thì thầm vô hình, như chính số phận đang đồng thuận với khát vọng ấy. Một lời hứa trong gió – giản đơn nhưng mãnh liệt – mở ra hy vọng cho cuộc gặp gỡ định mệnh lần thứ hai.