tình yêu ngang trái

Chương 8: Gặp lại trong nước mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khôi đứng lặng trước cánh cổng trường, nơi từng làng gió biển mang theo tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ xen lẫn giọng nói dịu dàng quen thuộc. Tim anh đập dồn dập, đôi tay ướt mồ hôi. Khoảnh khắc này, anh đã chờ đợi suốt bao tháng ngày dài trong nỗi cô đơn và nhớ nhung.

Lan vẫn ngồi đó, giữa sân trường ngập nắng. Cô cười hiền khi một đứa bé trai hồn nhiên đọc sai một chữ trong bài tập, rồi kiên nhẫn chỉnh lại, giọng nói ấm áp như một bản nhạc ru. Khôi siết chặt nắm tay, cuối cùng bước lên, từng bước nặng nề như thể có cả ngàn tảng đá đè lên chân mình.

Tiếng dép cọ trên nền đất sỏi khô khốc khiến Lan ngẩng lên. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người chạm nhau. Lan khựng lại, đôi môi khẽ run, còn lũ trẻ vẫn ríu rít chẳng hề hay biết.

“Khôi…” – Lan thốt lên, giọng nghẹn ngào, như không tin nổi vào mắt mình.

Khôi dừng lại trước mặt cô, bao nhiêu lời muốn nói chợt nghẹn nơi cổ họng. Anh chỉ kịp gọi một tiếng:
“Lan…”

Cả hai im lặng. Chỉ có gió biển thổi ào ạt qua khung cửa sổ lớp học, cuốn theo mùi muối nồng và tiếng sóng xa xăm. Đôi mắt Lan ướt nhòe, còn Khôi không kìm nổi mà bước tới, nắm lấy bàn tay gầy gò của cô.

“Anh đã tìm em… tìm khắp nơi…” – giọng anh run rẩy. – “Anh đã sợ… sợ mất em mãi mãi.”

Lan cố rút tay lại, nhưng sức lực yếu ớt không thắng nổi sự siết chặt đầy tuyệt vọng của Khôi. Nước mắt trào ra, lăn dài trên gương mặt hốc hác mà anh đã từng nâng niu.

“Em… không muốn anh khổ vì em. Em đi… là vì em nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho anh.” – Lan nghẹn ngào, từng từ như dao cứa vào tim cả hai.

Khôi lắc đầu, giọng anh dứt khoát, xen lẫn nỗi đau:
“Không, Lan. Tất cả những ngày qua, anh mới hiểu rõ nhất: không có em, anh mới thực sự khổ. Anh không cần sự bình yên mà không có em. Dù cả thế giới phản đối, anh cũng không buông tay nữa.”

Lan cắn môi, đôi vai run lên. Hình ảnh anh hiện tại – đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, gương mặt tiều tụy nhưng ánh nhìn cháy bỏng – khiến trái tim cô như tan chảy. Cô muốn chạy trốn, nhưng cũng muốn được vùi mình vào vòng tay ấy.

Một đứa trẻ con bất giác hỏi:
“Cô giáo ơi, đây là ai vậy?”

Lan giật mình, khẽ lau nước mắt, cố gượng cười:
“Đây… là một người bạn cũ.”

Khôi siết chặt tay Lan hơn, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Không. Anh không phải chỉ là bạn cũ. Anh là người yêu của em, và sẽ mãi mãi là như vậy.”

Lũ trẻ ngơ ngác, còn Lan bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt ấy không chỉ là nỗi đau, mà còn là sự giải thoát cho bao dồn nén bấy lâu. Khôi ôm chặt cô vào lòng, mặc cho ánh mắt tò mò xung quanh. Anh cảm nhận từng hơi thở đứt quãng, từng giọt lệ thấm ướt vai áo mình.

“Anh xin lỗi, Lan. Anh đã không bảo vệ em đủ, để em phải một mình chịu đựng. Nhưng từ nay, anh hứa sẽ không để em rời xa anh nữa.” – giọng Khôi trầm ấm, như một lời thề khắc sâu vào gió biển.

Lan vùi mặt vào ngực anh, nấc nghẹn:
“Em sợ, Khôi à… Sợ gia đình anh sẽ không bao giờ chấp nhận… Sợ chúng ta lại phải chia ly…”

Khôi siết chặt vòng tay, thì thầm bên tai cô:
“Chỉ cần em còn muốn bên anh, thì không gì có thể chia cách được nữa. Anh sẽ đối diện với tất cả, miễn sao có em.”

Khoảnh khắc ấy, họ như hai kẻ lạc loài tìm thấy nhau giữa sa mạc mênh mông, ôm lấy nhau trong dòng nước mắt chan hòa. Ngoài kia, mặt trời đang dần lặn xuống biển, để lại bầu trời nhuộm đỏ rực rỡ. Như thể chính thiên nhiên cũng chứng giám cho cuộc gặp gỡ đầy nước mắt, nhưng cũng chất chứa hy vọng này.

Khôi khẽ nâng mặt Lan, nhìn sâu vào đôi mắt ngấn lệ:
“Lan, em cho anh cơ hội được nắm tay em một lần nữa… và lần này, anh sẽ không buông.”

Lan im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu thật khẽ. Trong đôi mắt ấy, lần đầu tiên sau bao tháng ngày, ánh sáng lại lóe lên – ánh sáng của tình yêu chưa từng tắt, dù đã bị chôn vùi trong bao sóng gió.

Bên ngoài lớp học nhỏ, gió biển vẫn thổi không ngừng, như muốn mang theo lời hứa ấy lan xa, khắc sâu vào trái tim cả hai. Họ đã gặp lại, trong nước mắt, nhưng cũng trong một niềm tin mãnh liệt: tình yêu này, dù có bao nhiêu sóng gió, cũng sẽ còn tiếp tục đi đến cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×