Sáng hôm đó, Mai Lan bước vào khuôn viên trường đại học danh tiếng, cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, chân váy xếp ly màu xanh nhạt – trang phục vừa nghiêm túc vừa phù hợp với môi trường học tập. Ba năm đại học trước mắt, nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt với một “thế giới mới” nhiều màu sắc đến vậy.
Cô vừa đi vừa lắng nghe tiếng chân mình dậm trên nền gạch, hít một hơi thật sâu, như thể nhét tất cả sự tự tin vào lồng ngực. “Mai Lan, hãy bình tĩnh. Chỉ là lớp Kinh tế thôi mà. Chẳng có gì phải sợ cả,” cô tự nhủ.
Khi bước vào lớp, Mai Lan bị choáng bởi nhịp sống sôi động của các sinh viên. Tiếng cười nói, tiếng bàn ghế xào xạc, những lời chào hỏi rôm rả khiến cô vừa muốn hòa nhập vừa muốn rút lui ngay lập tức. Đang lúng túng nhìn quanh, cô thấy một chàng trai ngồi ở hàng ghế giữa, mái tóc đen mềm, gương mặt sắc nét, ánh mắt tựa như đang soi thấu mọi thứ.
“Đúng là trai đẹp,” Mai Lan thầm nghĩ, nhịp tim bỗng đập nhanh. Nhưng kèm theo đó là một cảm giác… gì đó khó chịu. Anh ta nhìn cô, mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang theo một chút gì kiêu ngạo và tinh nghịch, khiến cô không khỏi cau mày.
Cô sắp xếp sách vở trên bàn, cố gắng tránh ánh mắt anh ta. Nhưng không may, lúc ngẩng lên, cô phát hiện anh đã đứng ngay trước bàn mình.
“Cô là sinh viên mới à?” Giọng anh trầm nhưng đầy ẩn ý. “Tên tôi là Huy Thành. Thường thì tôi không quan tâm đến người mới, nhưng cô… có gì đặc biệt sao mà thu hút tôi vậy?”
Mai Lan đỏ mặt, cúi gằm xuống, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “À… tôi là Mai Lan… sinh viên năm nhất,” cô lí nhí, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Huy Thành nhếch mép, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch. “Mới vào mà đã lo lắng đến mức đỏ cả mặt sao? Thật đáng yêu.” Anh ta liếc quanh, rồi ghé sát gần bàn cô, nói thêm: “Đừng lo, tôi sẽ ‘giám sát’ cô trong những ngày đầu, đảm bảo không bị lạc đường.”
Mai Lan cảm thấy vừa khó chịu vừa tò mò. Chẳng hiểu sao, cô lại muốn tránh xa anh, nhưng ánh mắt ấy lại khiến cô không thể rời đi.
Buổi học đầu tiên trôi qua với những lời giảng dạy của cô giáo và tiếng bàn cãi ríu rít từ các nhóm sinh viên. Mai Lan ngồi lặng lẽ, ghi chép cẩn thận, cố gắng hòa mình vào lớp học. Nhưng Huy Thành lại như một hòn nam châm, liên tục xuất hiện xung quanh, trêu chọc cô bằng những câu hỏi tinh nghịch, khiến cô đỏ mặt.
“Cô Mai Lan, tôi thắc mắc, cô có thể làm nổi bài tập nhóm mà không cần đọc hướng dẫn không?” Anh ta hỏi, giọng vừa nghiêm túc vừa nhạo báng.
Mai Lan nhíu mày, không trả lời ngay, nhưng trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác thách thức. “Chắc chắn là được,” cô đáp, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm.
Huy Thành cười, như thể vừa nghe một lời thách thức khiến anh thích thú. “Tốt, tôi rất mong đợi.”
Kết thúc buổi học, cô đứng lên, định chạy khỏi lớp thì bỗng nghe tiếng anh gọi: “Này, Mai Lan, tuần sau cô làm nhóm với tôi nhé. Chúng ta sẽ đảm nhận dự án phân tích thị trường.”
Cô giật mình, quay lại nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa bối rối. “Dự án nhóm… với anh sao?”
Huy Thành nhún vai, nụ cười vẫn không mất đi sự kiêu ngạo: “Đúng vậy. Tôi cần một cộng sự biết nghe lời và cũng đủ thông minh để không làm tôi chán. Tôi tin cô sẽ hợp vai trò này.”
Mai Lan đỏ mặt, ngập ngừng: “Tôi… tôi sẽ cố gắng.”
Huy Thành gật đầu hài lòng, rồi quay người đi. Mai Lan đứng đó, tim vẫn đập rộn ràng, vừa tò mò vừa… giận. Cô tự hỏi, tại sao một người vừa ngạo mạn vừa tinh quái như thế lại có thể làm cô vừa sợ vừa muốn tiếp xúc?
Trên đường về ký túc xá, cô nghĩ lại những gì vừa xảy ra. “Huy Thành… thật là khó chịu, nhưng… sao lại khiến mình để tâm nhiều thế này?” Mai Lan tự nhủ, vừa bực bội vừa tò mò.
Buổi tối, khi ngồi trong phòng học nhóm, Mai Lan mở laptop chuẩn bị bài tập thì bỗng nghe tiếng “tít tít” báo tin nhắn. Là Huy Thành:
"Mai Lan, chuẩn bị cho dự án nhóm nhé. Tôi mong cô không làm tôi thất vọng."
Mai Lan nhìn tin nhắn, vừa muốn xóa vừa muốn trả lời, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu trong lòng: “Mình sẽ cố gắng. Dù sao, học với Huy Thành cũng… thú vị quá.”
Cảm giác vừa sợ vừa tò mò cứ theo Mai Lan đi ngủ, trong khi Huy Thành ở đâu đó trong thành phố cũng đang mỉm cười, tự nhủ: “Cô gái này… sẽ khiến tôi rối bời mất thôi.”
Vậy là ngày đầu tiên của Mai Lan ở trường đại học danh tiếng kết thúc – với những trêu chọc, những ánh mắt ẩn ý, và một cảm giác khó tả về người bạn cùng lớp mới. Một ngày khởi đầu cho mối quan hệ vừa ngược tâm vừa lãng mạn, đầy drama học đường…