Ngày hôm sau, Mai Lan thức dậy với cảm giác nửa hồi hộp, nửa tò mò. Cô biết một điều chắc chắn: cuộc sống đại học của mình sẽ không hề “bình thường” nếu có Huy Thành xuất hiện. Cô vừa pha trà vừa suy nghĩ về buổi học hôm qua, lẩm bẩm: “Sao anh ta lại… vừa khó chịu vừa hấp dẫn vậy? Chẳng lẽ mình sẽ phải hợp tác với kiểu người này suốt một học kỳ?”
Khi đến lớp, Mai Lan thấy Huy Thành đang ngồi thảnh thơi ở ghế quen thuộc, mỉm cười như thể đang chờ đợi cô. Anh ta vung tay chào một cách tinh nghịch: “Chào buổi sáng, Mai Lan! Hôm nay trông cô có vẻ… đáng sợ hơn ngày hôm qua đấy.”
Mai Lan nhíu mày, bước vào lớp, cố tỏ ra không quan tâm. Nhưng vừa ngồi xuống, cô nhận ra bàn mình không còn sạch sẽ nữa: trên đó là một bức giấy dán to tướng với dòng chữ nguệch ngoạc:
"Cảnh báo: Mai Lan đang trong tầm ngắm của Huy Thành."
Cô đỏ mặt, vừa muốn xé bỏ vừa muốn… trả đũa. Cả lớp cười rộ khi nhìn thấy, và Huy Thành thì đứng cạnh ghế, nhún vai đầy thách thức.
“Anh… anh làm gì vậy?” Mai Lan hỏi, giọng vừa tức vừa xấu hổ.
Huy Thành chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch: “Chỉ là lời cảnh báo thôi mà. Để cô chuẩn bị tinh thần, đừng giận nhé. Tôi không muốn làm cô bất ngờ lần nữa đâu.”
Mai Lan thở dài, quyết định không để anh ta thấy cô mất bình tĩnh. “Anh nghĩ làm vậy là thú vị à?”
“Thú vị là phải làm cô chú ý, phải không?” Anh ta cười khẽ, nhìn cô bằng ánh mắt vừa nghịch ngợm vừa trêu chọc.
Nhưng Mai Lan không có thời gian để buồn bực lâu, vì cô vừa nhận được email từ giảng viên thông báo: “Các nhóm dự án sẽ được công bố trong hôm nay. Vui lòng chuẩn bị hợp tác và trình bày kế hoạch tuần sau.”
Cô hít một hơi sâu, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Không thể ngờ, email mới đến lại càng khiến tim cô nhảy lên: nhóm dự án của cô – Huy Thành là trưởng nhóm.
Trong giờ học, cô cùng các thành viên nhóm họp bàn để phân chia công việc. Mai Lan được giao phụ trách phần phân tích dữ liệu, còn Huy Thành – dĩ nhiên – muốn đảm nhận phần trình bày và chiến lược. Ngay từ phút đầu tiên, không khí trong nhóm đã căng thẳng:
“Mai Lan, tôi mong cô làm phần dữ liệu thật chuẩn. Tôi không muốn dự án này thất bại vì sơ sót của cô đâu,” Huy Thành nói, giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn tinh nghịch.
Mai Lan hít một hơi, cố gắng không tỏ ra sợ hãi. “Tôi sẽ làm tốt, đừng lo.”
Nhưng Huy Thành không chịu dễ dàng bỏ qua. Anh ta nghiêng người về phía cô, giọng đầy thách thức: “Nếu làm không tốt, tôi sẽ… cho cả lớp biết cô còn vụng về thế nào.”
Mai Lan đỏ mặt, nhíu mày: “Anh… anh dám à?”
Huy Thành cười, không trả lời. Cả lớp vừa tò mò vừa phấn khích theo màn “khẩu chiến” nho nhỏ giữa hai người. Một cảm giác vừa bực bội vừa kích thích dâng lên trong Mai Lan, khiến cô vừa ghét vừa… muốn chứng tỏ năng lực.
Buổi học kết thúc, nhóm họp lại một lần nữa tại thư viện. Huy Thành vẫn giữ phong thái kiêu ngạo, nhưng lần này lại mềm mỏng hơn khi trực tiếp hướng dẫn Mai Lan cách thu thập dữ liệu.
“Cô nhìn vào biểu đồ này. Nếu muốn kết quả chính xác, phải tính trung bình theo từng tuần, đừng chỉ lấy tổng số liệu,” Huy Thành nói, giọng nghiêm túc nhưng ánh mắt lấp lánh sự hài hước.
Mai Lan gật đầu, vừa nghe vừa suy nghĩ: “Anh ta… không hẳn là kẻ tồi tệ. Chỉ là khó gần thôi.”
Một lúc sau, khi Mai Lan đang nhập dữ liệu, Huy Thành thản nhiên ngồi xuống cạnh cô. Anh cúi người, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình laptop của cô, rồi bất ngờ nói:
“Mai Lan, cười đi. Tôi muốn thấy cô cười, để cả lớp biết cô không chỉ nghiêm túc thôi.”
Mai Lan nhíu mày, lúng túng. “Anh… tại sao anh lại quan tâm đến điều đó?”
“Quan tâm? Tôi không quan tâm đâu, chỉ là… tò mò thôi.” Huy Thành cười khẽ, đôi mắt long lanh nhưng vẫn đầy sắc bén.
Mai Lan hít một hơi sâu, cảm giác tim đập nhanh. Cô vừa bực bội vừa thấy tim mình rộn ràng. Sự gần gũi bất ngờ khiến cô bối rối, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Vậy anh nên quay về chỗ của mình đi.”
Huy Thành nhún vai, đứng dậy, nhưng không rời khỏi thư viện ngay: “Tôi đi, nhưng… lần tới, cô không được trốn tránh tôi như vậy đâu.”
Mai Lan chỉ biết nhắm mắt thở dài, tự nhủ: “Sao anh ta vừa làm mình tức vừa… vui thế này?”
Chiều hôm đó, nhóm họp tiếp tục thảo luận dự án, Mai Lan và Huy Thành nhiều lần va chạm ý kiến. Mỗi lần như vậy, ánh mắt họ lại chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được một cảm giác vừa giận vừa thích thú khó tả.
Khi ra về, Huy Thành bất ngờ đi theo Mai Lan ra cổng trường. Anh ta đưa tay che nắng cho cô, cười:
“Mai Lan, hôm nay cô làm tốt đấy. Tôi thấy ấn tượng lắm.”
Mai Lan đỏ mặt, lùi lại một bước: “Anh… anh đừng… nói vậy trước mặt người khác.”
Huy Thành cười, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch: “Tôi đâu nói trước mặt ai đâu. Chỉ riêng tôi biết thôi.”
Mai Lan thở hắt ra, cảm giác vừa tức vừa… thích. Cô lặng lẽ đi về ký túc xá, trong lòng vẫn nghĩ về Huy Thành – người vừa ngạo mạn, vừa khiến cô tò mò đến lạ thường.
Tối đó, khi ngồi trên giường, cô mở laptop chuẩn bị bài tập nhóm. Bên cạnh là một tin nhắn từ Huy Thành:
"Mai Lan, nhớ theo sát tôi trong dự án nhé. Tôi không muốn cô lạc đường đâu."
Cô đọc xong, đỏ mặt, tim nhói một cái lạ lùng. Cô nhấn trả lời, nhưng lại… xóa tin nhắn. Cuối cùng, cô chỉ thầm nhủ: “Sao tôi lại để anh ấy chiếm cả suy nghĩ của mình thế này? Không ổn rồi…”
Và thế là ngày thứ hai của Mai Lan trôi qua – với những trêu chọc, va chạm, và cảm giác vừa giận vừa thích Huy Thành. Một khởi đầu cho mối quan hệ ngược tâm, vừa căng thẳng, vừa lãng mạn, nhưng cũng đầy hài hước và bất ngờ…