Sáng thứ Hai, lớp Kinh tế rộn ràng hơn bao giờ hết. Mai Lan vừa bước vào giảng đường, tay ôm sách vở, tim vẫn còn nhịp loạn từ những khoảnh khắc gần gũi với Huy Thành ở quán cà phê tuần trước. Cô không biết rằng hôm nay, Huy Thành đã chuẩn bị một “trò chơi” khiến trái tim cô nhảy loạn nhịp.
Chưa kịp ngồi xuống, cô đã thấy Huy Thành đứng giữa lớp, nở nụ cười tinh nghịch, tay cầm một tờ giấy.
“Chào cả lớp! Hôm nay chúng ta sẽ có một trò chơi nho nhỏ,” Huy Thành tuyên bố, ánh mắt quét ngang lớp, dừng lại ở Mai Lan với một nụ cười đầy ẩn ý.
Cả lớp tròn mắt, không hiểu anh định làm gì. Mai Lan cũng đỏ mặt, cảm thấy tim mình đập nhanh: “Anh ta lại định trêu mình rồi sao?”
Huy Thành bước tới bàn Mai Lan, nháy mắt:
“Mai Lan, cô sẽ là ‘người đặc biệt’ trong trò chơi hôm nay. Cô cần tham gia, và… tôi sẽ quan sát từng hành động của cô.”
Mai Lan lắp bắp: “Anh… anh đừng…” nhưng Huy Thành đã kéo tay cô đứng lên giữa lớp, ánh mắt long lanh pha chút tinh nghịch.
“Đừng lo, trò chơi rất đơn giản. Chúng ta sẽ thi đấu bằng cách trả lời câu hỏi nhanh, và mỗi lần cô làm tốt, tôi sẽ… đưa cô một ‘phần thưởng’ nhỏ,” Huy Thành nói, nụ cười bí ẩn làm Mai Lan đỏ mặt.
Trò chơi bắt đầu. Huy Thành liên tục đưa ra những câu hỏi hóc búa, nhưng không phải để kiểm tra kiến thức mà để quan sát cách Mai Lan phản ứng. Mỗi lần cô trả lời đúng, anh lại đưa tay chạm nhẹ vào tay cô hoặc nhắc nhở cô bằng ánh mắt tinh nghịch:
“Cô thông minh thật đấy. Nhưng… cô có thấy tôi quan tâm không?”
Mai Lan lúng túng, vừa muốn gật đầu, vừa không dám nhìn thẳng: “A… anh… anh thật khó chịu…”
Cả lớp cười khẽ, nhưng cô chỉ cảm thấy tim mình loạn nhịp. Mỗi lần Huy Thành tinh nghịch trêu chọc, vừa gần gũi vừa dịu dàng, trái tim cô rung lên một cách khó kiểm soát.
Drama tiếp tục khi Huy Thành tạo ra thử thách:
“Mai Lan, lần này tôi muốn cô trả lời câu hỏi… chỉ nhìn vào mắt tôi mà thôi. Nếu cô nhìn xuống hoặc chần chừ, tôi sẽ… trừ điểm cô.”
Mai Lan đỏ mặt, tim đập mạnh, cúi gằm xuống: “Anh ta… làm sao mà táo bạo vậy?”
Khi trò chơi tiếp tục, Huy Thành tạo ra những tình huống gần gũi: khi cô ngập ngừng, anh nghiêng người, ánh mắt như muốn đọc suy nghĩ cô; khi cô lúng túng, tay anh vô tình chạm nhẹ vào tay cô. Cả lớp nhìn, nhưng Mai Lan chỉ cảm thấy tim mình rung lên trước cách anh quan tâm tinh tế, vừa trêu vừa dịu dàng.
Một lúc sau, Huy Thành nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm hẳn:
“Mai Lan, tôi muốn cô hiểu rằng… tôi quan tâm cô hơn bất kỳ ai khác trong lớp. Mỗi lần cô bối rối, tôi đều chú ý.”
Mai Lan đỏ mặt, tim nhói, nhưng không thể rời mắt khỏi anh. Cô nhận ra một điều: Huy Thành không chỉ tinh nghịch và hài hước, mà còn thực sự quan tâm cô theo một cách đặc biệt.
Khi trò chơi kết thúc, Huy Thành bước tới gần, đặt tay lên vai cô:
“Xem nào, cô thấy không? Chỉ cần tôi quan sát, mọi thứ đều khác. Trái tim cô cũng vậy.”
Mai Lan lặng người, vừa bối rối vừa rung động. Cô không thể phủ nhận cảm giác rằng anh đã khiến cô vừa ngượng ngùng, vừa hạnh phúc, vừa nhận ra rằng mình đang bị anh quan tâm đặc biệt.
Trên đường về ký túc xá, Mai Lan không ngừng suy nghĩ về trò chơi hôm nay. Cô cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, vừa thấy bối rối, vừa thấy vui khi nhận ra Huy Thành quan tâm mình theo cách không ai khác có thể.
Tối hôm đó, Mai Lan nhắn tin cho Huy Thành:
"Hôm nay… trò chơi của anh khiến tôi… tôi nhận ra tôi thật sự để ý anh nhiều hơn tôi nghĩ."
Huy Thành đọc xong, mỉm cười khẽ, ánh mắt long lanh: “Cô gái này… sẽ khiến tôi phải bận tâm cả học kỳ mất thôi. Nhưng tôi… thích cảm giác này.”
Và thế là, sau trò chơi ánh mắt trong lớp, mối quan hệ giữa Mai Lan và Huy Thành bước sang một giai đoạn mới: ngược tâm – lãng mạn – hài hước, với những khoảnh khắc gần gũi tinh tế, những ánh mắt đầy ý nghĩa và những cảm xúc vừa bối rối vừa rung động, mở ra những chương tiếp theo đầy drama học đường và tình cảm sâu sắc.