tình yêu ngược tâm nơi giảng đường

Chương 9: Bất ngờ ngoài lớp học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều thứ Tư, trời se se lạnh, sân trường Kinh tế rực rỡ ánh nắng. Mai Lan vừa tan lớp, bước ra khỏi giảng đường, tay ôm sách vở và laptop, lòng vẫn còn bối rối vì những khoảnh khắc gần gũi với Huy Thành trong buổi học hôm nay. Cô không ngờ rằng, một “bất ngờ” nhỏ đang chờ cô ở ngay sân trường.

Khi cô vừa tiến đến quán cà phê nhỏ cạnh khuôn viên, mắt cô chợt dừng lại. Huy Thành đang đứng đó, tay cầm hai ly cà phê, nụ cười tinh nghịch nở trên môi.

“Mai Lan, trùng hợp thật đấy! Tôi đã mua trước hai ly, chắc cô sẽ cần năng lượng cho bài tập nhóm.”

Mai Lan đỏ mặt, bước nhanh lại: “Anh… anh đã ở đây từ khi nào?”

Huy Thành nhún vai, ánh mắt long lanh: “Chỉ là tình cờ… hay là định mệnh, Mai Lan à.”

Cô vừa bối rối vừa muốn lẩn đi, nhưng anh đã tiến tới, trao cho cô ly cà phê. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, trái tim Mai Lan như nhói lên. Cô vội rút tay, lắp bắp:

“C-cảm ơn anh… nhưng tôi tự cầm được mà.”

Huy Thành cười, ánh mắt tinh nghịch pha lẫn dịu dàng: “Chỉ là tôi muốn cầm hộ thôi. Cô đừng làm như tôi ép buộc vậy.”

Cả hai cùng ngồi xuống bàn ngoài trời. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc. Mai Lan cảm thấy một cảm giác vừa lạ lùng vừa quen thuộc khi ở cạnh Huy Thành. Anh không chỉ tinh nghịch, trêu chọc cô trong lớp, mà còn chủ động tạo ra những khoảnh khắc gần gũi bên ngoài, khiến cô vừa bối rối vừa rung động.

“Mai Lan, hôm nay cô làm việc nhóm ra sao?” Huy Thành hỏi, ánh mắt vẫn dõi theo cô từng cử chỉ.

“À… cũng ổn. Chỉ là… hơi căng thẳng thôi.” Cô trả lời, giọng lắp bắp, đôi mắt nhìn xuống cốc cà phê.

Huy Thành nghiêng người, ánh mắt ánh lên tia tinh nghịch:

“Căng thẳng? Vậy tôi phải giúp cô giảm căng thẳng thôi. Có thể bằng cách… trò chuyện với tôi.”

Mai Lan đỏ mặt, nhưng không biết nên phản ứng thế nào. Anh luôn biết cách khiến cô vừa bực vừa thích, và lần này cũng không ngoại lệ.

Trong lúc cô mải suy nghĩ, Huy Thành bất ngờ nhấc nhẹ ly cà phê của cô, đặt vào tay mình rồi đưa lên môi uống một ngụm.

“Ôi không!” Mai Lan hét lên, mặt đỏ bừng. “Anh… anh uống mất cà phê của tôi!”

Huy Thành nhún vai, ánh mắt tinh nghịch: “Cô có vẻ lo lắng quá. Chỉ một ngụm thôi mà. Nhưng… nếu tôi không uống, tôi sẽ phải nhìn cô buồn, và tôi không muốn thế.”

Mai Lan lặng người, vừa tức vừa thấy tim mình rung rinh. Cô bối rối, không biết nên giận hay nên cười.

Không dừng lại ở đó, Huy Thành lấy một chiếc bánh ngọt từ túi, đưa cho cô:

“Ăn đi, cô cần năng lượng. Tôi thấy cô lo lắng quá rồi.”

Mai Lan đỏ mặt, nhận lấy, lòng vừa vui vừa bối rối: “Sao anh ta luôn biết cách khiến tim mình loạn nhịp như vậy?”

Khoảnh khắc hai người cùng ăn uống và trò chuyện, Huy Thành chủ động tạo ra những khoảng cách vừa đủ để cô cảm thấy gần gũi mà không hề áp lực. Cô nhận ra rằng, anh không chỉ quan tâm đến học tập của cô, mà còn quan tâm đến cảm xúc, nụ cười và cả những giây phút bối rối của cô.

Sau một lúc, Huy Thành bất ngờ nghiêng người, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô:

“Mai Lan, cô biết không… tôi thích thấy cô cười. Mỗi khi cô cười, tôi… tôi cảm giác cả ngày đều tươi sáng.”

Mai Lan đỏ mặt, vội nhìn ra xa, nhưng trong lòng không khỏi rung động. Câu nói của anh, dù chỉ đơn giản, nhưng lại chứa đầy sự quan tâm và tinh tế, khiến cô vừa bối rối vừa cảm thấy trái tim như muốn tan chảy.

Khi trời bắt đầu ngả chiều, Huy Thành đứng lên, đưa tay ra:

“Đi thôi, Mai Lan. Tôi sẽ đưa cô về ký túc xá. Không để cô đi một mình đâu.”

Cô ngập ngừng, rồi đặt tay vào tay anh. Khoảnh khắc đó, tim cô đập nhanh, vừa ngượng vừa thấy an toàn. Huy Thành nhếch mép, ánh mắt tinh nghịch nhưng đầy dịu dàng:

“Cô thấy không? Chỉ cần tôi bên cạnh, mọi chuyện đều ổn mà.”

Trên đường về, cả hai bước đi trong im lặng, nhưng không khí lại đầy ngọt ngào và căng thẳng tinh tế. Mai Lan nhận ra rằng, những tình huống bất ngờ mà Huy Thành tạo ra không chỉ khiến cô bối rối mà còn khiến trái tim cô rung động theo một cách không thể lý giải.

Tối hôm đó, Mai Lan nhắn tin cho Huy Thành:

"Hôm nay… cảm ơn anh. Tôi… tôi thật sự vui khi ở bên anh."

Huy Thành đọc xong, mỉm cười khẽ, ánh mắt long lanh: “Cô gái này… sẽ khiến tôi bận tâm suốt học kỳ mất thôi. Nhưng tôi… thích như vậy.”

Và thế là, mối quan hệ giữa Mai Lan và Huy Thành bước sang một giai đoạn mới, với những khoảnh khắc vừa bất ngờ, vừa lãng mạn, vừa tinh nghịch. Cả hai đang dần gần gũi, hiểu nhau hơn, nhưng vẫn giữ được mạch ngược tâm – hài hước – lãng mạn, mở ra những chương tiếp theo đầy kịch tính và cảm xúc học đường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×