Chiều thứ Sáu, trời se se lạnh, ánh nắng vàng trải dài trên sân trường. Mai Lan vừa kết thúc buổi học, bước ra khỏi giảng đường, tay ôm tập tài liệu và laptop. Cô không biết rằng, Huy Thành đã chuẩn bị một “bất ngờ” khiến cô vừa bối rối vừa rung động, đúng theo phong cách quen thuộc của anh.
Khi cô tiến đến quán cà phê nhỏ cạnh khuôn viên, vừa muốn mua một cốc trà nóng, cô chợt thấy Huy Thành đứng ở góc cửa, tay cầm điện thoại, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch.
“Mai Lan, trùng hợp thật đấy! Tôi cũng đang ở đây.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Anh… anh đứng đó từ khi nào?”
Huy Thành nhún vai, nụ cười bí ẩn: “Chỉ là tình cờ… hay là định mệnh. Cô thấy ai đó đứng quá lâu không chú ý thì hơi khó chịu phải không?”
Cô lúng túng cúi gằm, nhưng chưa kịp phản ứng thì Minh – bạn nam trong lớp – bất ngờ tiến đến gần, cười tươi:
“Mai Lan, hôm nay cậu có muốn tôi mua trà giúp không?”
Tim Mai Lan loạn nhịp, chưa kịp trả lời, Huy Thành bước tới, nhấc tay cô nhẹ, kéo sát:
“Mai Lan là của tôi. Ai khác không được phép xen vào.”
Cô đỏ bừng mặt, vừa tức vừa thấy tim mình rung rinh: “Anh ta… lại ghen rồi sao?”
Huy Thành nghiêng người, giọng trầm hẳn:
“Cô thấy không? Tôi chỉ quan tâm cô. Tôi không thích ai khác làm cô bối rối ngoài tôi.”
Mai Lan lặng người, tim nhói, vừa bối rối vừa rung động. Cô nhận ra rằng, Huy Thành không chỉ tinh nghịch và hài hước, mà còn biết cách thể hiện sự ghen tuông tinh tế, khiến cô vừa ngượng vừa hạnh phúc.
Trong lúc cả nhóm chọn bàn, Huy Thành không rời cô nửa bước. Mỗi lần cô ngồi xuống, anh lại kéo ghế sát bên, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa dịu dàng:
“Mai Lan, tôi ở đây. Không ai được phép làm cô khó chịu đâu.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Anh ta… sao lúc nào cũng khiến mình vừa tức vừa rung động?”
Khi cả nhóm trò chuyện, Huy Thành liên tục tạo ra những tình huống gần gũi: anh chạm nhẹ tay cô khi đưa giấy, cúi sát để chỉ dẫn khi cô ghi chú, và thi thoảng nở nụ cười tinh nghịch khiến cô không thể tập trung.
Drama xuất hiện khi Minh liên tục đưa ra những câu nói hài hước, tạo sự chú ý với Mai Lan. Huy Thành liếc mắt, ánh mắt lập tức sắc bén, giọng trầm:
“Mai Lan, để tôi xử lý nhé. Cô chỉ cần chú ý đến tôi thôi.”
Mai Lan đỏ mặt, vừa tức vừa rung rinh: “Anh ta… ghen một cách tinh tế nhưng lại khiến tim mình loạn nhịp quá.”
Sau buổi gặp gỡ, Huy Thành đưa Mai Lan ra ngoài sân trường, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch:
“Mai Lan, hôm nay cô đã làm rất tốt. Tôi… tôi thích thấy cô vui vẻ, cười nhiều như thế.”
Cô không biết nên cười hay im lặng, nhưng trong lòng, tim cô rung lên từng nhịp. Khoảnh khắc bên anh khiến cô vừa bối rối vừa thấy hạnh phúc, nhận ra tình cảm của mình đang ngày càng rõ ràng.
Tối hôm đó, Mai Lan nhắn tin cho Huy Thành:
"Cảm ơn anh hôm nay. Tôi… tôi thật sự thấy hạnh phúc khi anh quan tâm và… ghen tuông như vậy."
Huy Thành đọc xong, mỉm cười khẽ, ánh mắt long lanh: “Cô gái này… sẽ khiến tôi bận tâm suốt học kỳ mất thôi. Nhưng tôi… thích cảm giác này.”
Và thế là, sau tình huống ghen tuông tinh tế ngoài giờ học, mối quan hệ giữa Mai Lan và Huy Thành tiến thêm một bước mới. Họ vừa trải qua những khoảnh khắc ngược tâm – lãng mạn – hài hước, vừa nhận ra tình cảm dành cho nhau ngày càng sâu sắc, mở ra những chương tiếp theo đầy drama, lãng mạn và cảm xúc học đường.