Buổi sáng thứ Hai, bầu trời thành phố xám đặc, mây đen kéo dài như dải lụa nặng trĩu. Trong tòa nhà Trần Thị, không khí vốn đã nghiêm túc nay càng trở nên nặng nề khác thường. Từ sớm, khắp văn phòng rộ lên những lời bàn tán thì thầm, những ánh nhìn lén lút, những tin nhắn bí mật chuyền tay nhau. Mỗi khi Tư Nhiên bước qua hành lang, các cuộc trò chuyện đều bỗng ngừng lại, rồi lại rộ lên sau lưng cô như những lưỡi dao vô hình.
Trái tim cô lạnh dần. Cảm giác ấy rất quen – như những lần bị hiểu lầm trước, nhưng lần này còn đáng sợ hơn. Có điều gì đó khác lạ trong ánh nhìn của mọi người – không còn là tò mò, mà là kết án.
Khi cô ngồi xuống bàn, màn hình máy tính đã hiện lên một email nặc danh. Dòng tiêu đề khiến cô chết lặng:
“Tổng giám đốc Trần Dịch Thâm và nhân viên cấp dưới – tình công sở vượt giới hạn?”
Tay cô run lên khi mở tệp đính kèm. Trong đó là những bức ảnh chụp mờ – cô và anh ngồi cạnh nhau trong phòng làm việc buổi tối hôm trước, ánh đèn vàng hắt nhẹ, khoảng cách giữa hai người quá gần, và trong một tấm hình, bàn tay anh đặt lên tay cô. Cô nhớ khoảnh khắc ấy – sự im lặng, sự căng thẳng, và nỗi sợ trong tim. Nhưng trong những bức ảnh này, tất cả lại mang vẻ mờ ám khác.
Không cần ai nói, cô cũng biết ai là người đứng sau. Diệp Nhã Hinh.
Tiếng ồn ào ngoài hành lang kéo cô về thực tại. Trợ lý phòng nhân sự bước đến, gương mặt ái ngại:
“Cô Lâm, tổng giám đốc yêu cầu cô lên phòng họp khẩn.”
Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh, rồi đứng dậy. Dọc hành lang, ánh mắt của mọi người đổ dồn về cô như hàng trăm mũi kim. Có người thì thầm: “Thật hả? Cô ta quyến rũ tổng giám đốc à?” – “Bảo sao được ưu ái thế.” – “Đúng là giỏi diễn.”
Cô mím môi, bước nhanh hơn, tim đập loạn.
Phòng họp sáng rực ánh đèn. Ở đầu bàn, ban giám đốc đã có mặt đầy đủ. Trần Dịch Thâm ngồi giữa, gương mặt anh lạnh và căng thẳng đến mức không ai dám nhìn thẳng. Trước mặt anh là tập ảnh được in ra, trải thành hàng.
Khi cô bước vào, cả căn phòng như ngưng lại. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào cô – một thoáng bối rối, rồi lại trở về điềm tĩnh.
“Ngồi xuống.” Giọng anh trầm và thấp, nhưng mang sức nặng lạ thường.
Cô ngồi, hai bàn tay đan chặt. Giám đốc nhân sự lên tiếng trước:
“Cô Lâm, cô có thể giải thích về những bức ảnh này không?”
“Những bức ảnh… không như mọi người nghĩ.” Cô cố giữ giọng bình tĩnh. “Đó là buổi tối em ở lại làm thêm. Tổng giám đốc đến kiểm tra, chỉ là trao đổi công việc.”
“Còn tấm này?” Một người khác đẩy tờ giấy ra phía cô – bức ảnh bàn tay anh đặt lên tay cô.
Cô khựng lại. Tất cả ánh mắt trong phòng dồn về phía cô, lạnh và sắc.
“Đó là một hiểu lầm. Tổng giám đốc chỉ... chỉ muốn trấn an em vì công việc áp lực.”
“Trấn an?” Một giọng khô khốc vang lên từ phía phó tổng giám đốc. “Cô gọi việc đó là trấn an sao? Trong giờ làm việc, ở văn phòng công ty?”
Không khí đặc quánh. Cô cúi đầu, cổ họng nghẹn lại. Không có lời nào có thể khiến họ tin.
Trần Dịch Thâm vẫn im lặng. Từ đầu đến giờ, anh không nói gì. Cô liếc nhìn anh, hy vọng trong ánh mắt ấy có chút gì đó ủng hộ, nhưng anh chỉ ngồi yên, gương mặt vô cảm.
Sau cùng, giám đốc nhân sự nói:
“Chúng tôi buộc phải tạm đình chỉ công tác của cô để điều tra rõ ràng.”
Cô ngẩng lên, sững sờ. “Em… bị đình chỉ?”
“Là để giữ uy tín cho tập đoàn.”
Cô nhìn sang Trần Dịch Thâm, giọng cô khàn đi. “Tổng giám đốc… anh không nói gì sao?”
Anh khẽ nhắm mắt, rồi nói chậm rãi: “Cô tạm nghỉ hai tuần. Khi mọi chuyện rõ ràng, cô có thể quay lại.”
Giọng anh không lớn, không lạnh, nhưng mỗi chữ như nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Cô đứng dậy, cúi đầu thật thấp. “Em hiểu rồi.”
Khi cô quay đi, cánh cửa khép lại, tiếng xì xào lại dấy lên sau lưng.
Bước ra khỏi tòa nhà, gió thổi mạnh, làm mái tóc cô rối tung. Cô đi mãi, đi mãi, đến khi thành phố nhòa đi trong mắt. Không còn ai, không còn ánh đèn văn phòng, chỉ có cô và cơn mưa bất ngờ trút xuống.
Cô đứng giữa đường, nước mưa hòa lẫn với nước mắt. Tất cả công sức, niềm tin, những khoảnh khắc cô đã giữ lại trong tim – giờ đây bị bóp méo thành trò cười.
Điện thoại rung lên. Là một tin nhắn từ số lạ:
“Cô thấy chưa? Đây là cái giá cho việc bước vào thế giới của anh ấy.
– D.N.H.”
Cô siết chặt điện thoại, môi run lên, nhưng không trả lời.
Trong khi đó, ở tầng cao nhất, Trần Dịch Thâm ngồi một mình trong văn phòng tối. Anh nhìn xuống thành phố qua lớp kính dày, gương mặt u ám. Bản tin nội bộ đã lan đến các đối tác, cổ phiếu công ty bắt đầu biến động. Anh biết, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Diệp Nhã Hinh.
Trợ lý bước vào, giọng nhỏ: “Anh, cô Diệp đang chờ ở phòng tiếp khách.”
“Bảo cô ta về.”
“Nhưng cô ấy nói có điều kiện để gỡ tin.”
Anh siết chặt ly nước trong tay, giọng anh lạnh buốt. “Điều kiện gì?”
“Cô ấy muốn anh chấm dứt hợp đồng với Lâm Tư Nhiên và đồng ý ký lại thỏa thuận độc quyền với Diệp Thị.”
Cốc nước rơi xuống, vỡ tan trên sàn. Anh đứng yên, ánh mắt tối sầm, giọng trầm khàn:
“Cô ta tưởng tôi sẽ vì công ty mà phản bội người khác ư?”
Trợ lý im lặng. Trong không gian chỉ còn tiếng mưa đập vào ô kính.
Anh đứng rất lâu, rồi cầm điện thoại, mở tin nhắn, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, anh chỉ viết một dòng:
“Tôi xin lỗi. Hãy tin tôi.”
Anh xóa đi, không gửi.
Đêm ấy, Tư Nhiên ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn ánh đèn đường nhòe qua ô cửa sổ. Cô đã tắt điện thoại, không còn muốn nghe thêm gì nữa. Trong lòng cô chỉ còn một câu hỏi không lời đáp: Liệu anh im lặng vì sợ, hay vì chọn bảo vệ thứ khác – thứ quan trọng hơn cô?
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, đều và lạnh. Và giữa cơn mưa ấy, hai con người, hai trái tim từng bước gần nhau, giờ lại bị cuốn về hai hướng khác – một vì danh dự, một vì niềm tin.
Nhưng cả hai đều biết, cơn bão này mới chỉ vừa bắt đầu.