tình yêu nơi công sở

Chương 3: Hiểu Lầm Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Tư, ánh mặt trời yếu ớt len qua những tầng mây dày, soi xuống tòa nhà kính cao vút giữa trung tâm thành phố. Không khí trong văn phòng Trần Thị có phần căng hơn thường ngày — hôm nay là ngày kiểm tra tiến độ dự án quan trọng giữa tập đoàn và đối tác lớn từ Singapore. Mọi bộ phận đều khẩn trương, ai nấy đều tập trung, chỉ sợ xảy ra sai sót nhỏ nhất. Lâm Tư Nhiên thức dậy sớm hơn thường lệ, chuẩn bị trang phục gọn gàng, tóc buộc cao, khuôn mặt không son phấn nhưng sáng sủa, toát lên vẻ chuyên nghiệp. Cô tự nhủ hôm nay nhất định phải thật cẩn thận, vì tổng giám đốc sẽ trực tiếp chủ trì cuộc họp.

Cô đến công ty sớm, mang theo cốc cà phê nóng, khởi động máy tính và bắt đầu kiểm tra lại các tài liệu. Mọi thứ vẫn ổn cho đến khi cô nhận được tin nhắn từ phòng kế toán: “Bản hợp đồng ký nháp hôm qua bị thiếu phần phụ lục B.” Cô hoảng hốt mở lại thư mục, lục tìm toàn bộ dữ liệu trong ổ cứng. Quả thật phần phụ lục ấy không có. Cô nhớ rõ tối qua đã lưu lại, vậy mà giờ biến mất. Tim cô đập nhanh, bàn tay hơi run lên. Không thể để chuyện này xảy ra trước buổi họp.

Cô vội chạy xuống phòng tài liệu, tìm trong bản sao lưu cũ. Thời gian trôi nhanh, đồng hồ chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ họp. Cô vẫn chưa thấy tập tin đó. Khi cô quay lại văn phòng, mồ hôi đã rịn trên trán. Đúng lúc ấy, thư ký của tổng giám đốc đi tới, gương mặt nghiêm trọng: “Tổng giám đốc hỏi tài liệu phụ lục B đâu rồi. Anh ấy đang rất giận.”

Trái tim Tư Nhiên siết lại. Cô cầm tập hồ sơ còn thiếu chạy vội về phía phòng họp. Cửa mở ra, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Trần Dịch Thâm ngồi ở đầu bàn, sắc mặt lạnh như băng. Bên cạnh anh là đại diện đối tác, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô cúi đầu, giọng nhỏ đi: “Em... xin lỗi, phụ lục bị lỗi lưu, em đã khôi phục lại được, đây ạ.”

Anh không nói gì trong vài giây. Ánh mắt đen thẫm của anh xoáy vào cô, sâu và lạnh lẽo đến mức cô cảm thấy không khí như đông lại. Anh nhận tập hồ sơ, lật qua từng trang, giọng nói vang lên trầm khàn nhưng sắc lạnh: “Cô hiểu đây là tài liệu dự án có giá trị hàng chục triệu đô không?”

“Dạ... em hiểu.”

“Và cô cũng hiểu chỉ cần một sơ suất, toàn bộ hợp đồng có thể bị đình trệ?”

“Em biết lỗi của mình.” Giọng cô run lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Anh nhìn cô thêm một giây nữa rồi khẽ nói: “Ra ngoài đi.”

Không cần thêm lời giải thích. Cô gật đầu, cúi chào mọi người rồi bước ra. Cánh cửa phòng họp khép lại, ngăn cách cô khỏi những ánh mắt nặng nề phía trong. Cô đứng lặng ngoài hành lang, cảm giác lạnh tràn lên tận sống lưng. Tất cả những gì cô cố gắng mấy tuần qua, chỉ vì một lỗi nhỏ mà sụp đổ.

Khi buổi họp kết thúc, cô bị gọi lên phòng. Trần Dịch Thâm ngồi yên trên ghế, tay cầm tập hồ sơ. Gương mặt anh không còn giận dữ, nhưng sự im lặng của anh khiến cô càng thấy áp lực. “Cô giải thích đi.”

Cô hít sâu: “Tối qua em kiểm tra lại dữ liệu, có thể trong lúc sao lưu, file phụ lục bị lỗi định dạng nên bị mất. Sáng nay em đã khôi phục lại bản sao và đảm bảo không thiếu nội dung.”

“Cô không sao lưu lên hệ thống chung?”

“Em... có ý định làm sau khi kiểm tra xong ạ.”

Anh nhướng mày, đôi mắt sắc lạnh. “Nghĩa là cô làm việc theo cảm tính, không theo quy trình. Ở đây không ai chờ cô kiểm tra đến sáng.”

Cô cúi đầu: “Em xin lỗi, là lỗi của em. Em chịu trách nhiệm.”

Không khí im lặng. Tiếng đồng hồ treo tường vang lên từng nhịp rõ ràng. Rồi anh đặt tập hồ sơ xuống, giọng thấp hơn: “Lần sau không được phép tái diễn. Tôi không cần người hoàn hảo, nhưng tôi cần người biết sửa sai đúng lúc.”

Lời nói ấy khiến cô khẽ ngẩng lên. Trong ánh sáng phản chiếu, cô nhìn thấy trong mắt anh không chỉ có sự lạnh lùng, mà còn là sự kiên định và kỳ vọng. Cô mím môi, gật nhẹ: “Em hiểu, cảm ơn tổng giám đốc đã nhắc nhở.”

Anh không trả lời, chỉ xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố phía xa như chìm trong lớp sương mỏng. Giọng anh vọng lại, trầm và nhỏ: “Đi làm việc đi.”

Cô cúi đầu chào, khẽ khép cửa lại.

Buổi trưa, cả văn phòng xôn xao về việc tổng giám đốc nổi giận trong cuộc họp. Ai cũng biết cô chính là người bị khiển trách. Một số đồng nghiệp tỏ ra thương hại, một số khác lại nhìn bằng ánh mắt khác — vừa tò mò vừa có chút dè bỉu. Cô không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục công việc. Trong lòng cô là một mớ cảm xúc lẫn lộn: xấu hổ, sợ hãi, nhưng sâu thẳm vẫn có chút kỳ lạ — như thể cô không muốn bị anh hiểu lầm như thế.

Chiều xuống, khi mọi người tan làm, cô vẫn ngồi lại kiểm tra toàn bộ hệ thống dữ liệu. Cô tạo bản sao lưu mới, lưu trên cả máy chủ và ổ cứng dự phòng, kiểm tra cẩn thận từng chi tiết. Khi đang mải dán nhãn các tập hồ sơ, cánh cửa phía sau khẽ mở. Giọng trầm quen thuộc vang lên: “Còn ở đây?”

Cô giật mình quay lại. Là Trần Dịch Thâm. Anh vẫn mặc bộ vest đen, cà vạt tháo lỏng, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc như mọi khi.

“Em... đang kiểm tra lại dữ liệu cho chắc ạ.”

“Cô làm cả buổi chiều rồi.”

“Dạ, em muốn đảm bảo không còn lỗi.”

Anh tiến gần hơn, đứng bên cạnh bàn cô, nhìn qua màn hình. Hàng loạt file được đặt có trật tự, chú thích tỉ mỉ. “Không tệ.”

Anh khẽ gật, rồi quay sang nhìn cô. “Hôm nay cô sợ tôi lắm đúng không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến cô ngẩn ra. “Em... chỉ sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh.”

Ánh mắt anh thoáng dịu đi. “Tôi không giận người biết sai và sửa sai. Tôi chỉ giận người cố biện minh.”

Cô nhìn anh, trong ánh đèn vàng, gương mặt anh hiện rõ từng đường nét — cứng rắn nhưng chân thật. “Em cảm ơn tổng giám đốc.”

“Về nghỉ đi.” Anh nói rồi quay người đi. Nhưng trước khi bước ra khỏi phòng, anh dừng lại. “Tôi sẽ nhớ hôm nay. Không phải vì lỗi của cô, mà vì cách cô đối diện với nó.”

Cánh cửa khép lại, để lại cô một mình giữa căn phòng tĩnh lặng. Bên ngoài trời vẫn mưa, những giọt nước trượt dài trên ô kính tạo thành vệt mờ mỏng. Cô nhìn theo hướng anh vừa đi, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp kỳ lạ. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô hiểu rằng, sự lạnh lùng của anh không chỉ là vỏ bọc của quyền lực, mà còn là cách để anh giữ khoảng cách với mọi người — cho đến khi ai đó dám bước qua ranh giới ấy.

Tối đó, cô về nhà, ngồi lặng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi và nghĩ đến giọng nói của anh: “Tôi không cần người hoàn hảo, chỉ cần người biết sửa sai đúng lúc.” Những lời đó vang lên trong tâm trí cô như một bản nhạc lặng, khiến cô mỉm cười, rồi khẽ siết tay vào ngực — nơi trái tim đang đập nhanh hơn mọi khi.

Còn ở tầng cao kia, Trần Dịch Thâm cũng chưa ngủ. Ánh đèn trong phòng anh vẫn sáng, chiếu lên gương mặt lạnh nhưng ánh mắt lại có gì đó khác thường. Anh mở laptop, lướt qua danh sách nhân viên, dừng lại ở tên cô. Một đường cong nhẹ thoáng qua môi. “Cô gái này... có lẽ không đơn giản.” Anh khẽ khép màn hình, ngả người ra ghế, để mặc tiếng mưa ngoài kia rơi đều như nhịp thở của một đêm dài đang khẽ mở đầu cho một thứ cảm xúc mà chính anh cũng không biết nên gọi tên là gì.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×