Buổi sáng thứ Sáu, ánh nắng nhẹ phủ lên toàn bộ tòa nhà Trần Thị, phản chiếu từng mảng sáng vàng trên những ô kính khổng lồ. Không khí trong văn phòng khác hẳn mọi ngày: ai nấy đều bận rộn chuẩn bị cho chuyến công tác hai ngày tại thành phố biển, nơi tập đoàn có buổi ký kết hợp đồng hợp tác quan trọng.
Lâm Tư Nhiên là người trong nhóm hành chính được cử đi hỗ trợ. Dù chỉ là vai trò phụ, cô vẫn cẩn thận chuẩn bị từng chi tiết nhỏ — tài liệu, bản in hợp đồng, danh sách phòng khách sạn. Trong đầu cô vẫn còn nguyên cảm giác căng thẳng từ lần hiểu lầm trước. Dù anh đã không nhắc lại, cô vẫn tự nhủ phải cố gắng hơn nữa.
Trước giờ khởi hành, cô gặp lại Trần Dịch Thâm ở sảnh công ty. Anh mặc vest xám nhạt, không đeo cà vạt, vẻ ngoài có chút thoải mái hơn thường ngày. Cô khẽ cúi đầu chào. Anh chỉ gật nhẹ, ánh mắt lướt qua cô rồi dừng lại nửa giây như đang cân nhắc điều gì. “Chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ rồi, tài liệu em đã kiểm tra ba lần.”
“Lên xe.” Giọng anh trầm, dứt khoát, mang mệnh lệnh quen thuộc nhưng không còn sắc lạnh như trước.
Xe khởi hành rời thành phố. Trong khoang xe, mọi người nói chuyện rôm rả, riêng cô im lặng nhìn cảnh vật lướt qua cửa kính. Trần Dịch Thâm ngồi bên cạnh, tay cầm laptop, ánh mắt chăm chú vào màn hình. Mỗi lần xe rung nhẹ, anh vẫn giữ được dáng ngồi thẳng lưng, trầm ổn đến lạ. Cô thỉnh thoảng liếc nhìn, rồi lại vội quay đi, trong lòng dâng lên cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.
Giữa trưa, xe dừng nghỉ ở trạm. Anh xuống xe trước, gió biển mang theo mùi muối mằn mặn thổi qua mái tóc cô. Anh đứng gần lan can, mắt hướng ra xa xăm. Dáng anh cao lớn, chiếc áo sơ mi trắng phất nhẹ trong gió, khiến khoảnh khắc ấy trở nên dịu dàng kỳ lạ. Cô bước đến đưa chai nước. “Tổng giám đốc, anh uống chút cho đỡ mệt ạ.”
Anh nhận lấy, ánh nhìn thoáng dịu. “Cảm ơn.” Một từ đơn giản, nhưng là lần đầu tiên cô nghe anh nói với giọng nhẹ đến thế. Cô khẽ cười, gật đầu, rồi quay đi, không dám đối diện lâu.
Chiều tối, đoàn đến khách sạn ven biển. Biển xanh trải dài, gió thổi làm rèm cửa khẽ lay. Tư Nhiên cùng đồng nghiệp nhận phòng, sắp xếp tài liệu chuẩn bị cho buổi họp sáng hôm sau. Mọi việc suôn sẻ cho đến khi nhân viên lễ tân thông báo: “Xin lỗi, hệ thống đặt phòng bị trục trặc, phòng của cô bị trùng với khách khác. Hiện tại chỉ còn một phòng trống.”
Cô luống cuống: “Không sao, em có thể ở ghép với ai cũng được.”
Nhân viên bối rối nhìn danh sách. “Phòng còn lại là phòng của Tổng giám đốc Trần Dịch Thâm…”
Không khí đông cứng. Đúng lúc ấy, anh bước tới, giọng bình thản nhưng dứt khoát: “Không cần đổi. Đưa chìa khóa cho tôi.”
“Nhưng…” Cô lúng túng. “Tổng giám đốc, để em ra ngoài thuê tạm—”
“Không cần. Phòng tôi có hai giường. Cô nghỉ ở đó cũng được. Đừng làm phức tạp.”
Giọng anh không mang cảm xúc, nhưng ánh nhìn sâu thẳm khiến cô không thể từ chối.
Phòng anh nằm ở tầng cao, hướng ra biển. Khi cửa mở, mùi gỗ thơm nhè nhẹ hòa lẫn hương gió biển ùa vào. Căn phòng rộng, tinh tế, sang trọng. Cô đặt hành lý xuống, cố giữ khoảng cách. Anh ngồi trên ghế sofa, mở laptop, không nhìn cô mà chỉ nói: “Phòng tắm ở bên phải, cô có thể dùng trước.”
“Dạ, em cảm ơn.”
Cô bước vào, tiếng nước chảy hòa cùng tiếng gió ngoài cửa kính. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím đều đặn của anh. Khi cô bước ra, tóc vẫn còn ướt, anh vẫn đang xem tài liệu, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt anh, khiến dáng vẻ ấy vừa nghiêm nghị vừa cô độc.
“Anh chưa nghỉ ạ?”
“Còn vài phần cần kiểm tra lại. Cô nghỉ trước đi.”
Cô khẽ gật đầu, lên giường bên cạnh. Ngoài cửa sổ, ánh trăng phản chiếu lên mặt biển, lấp lánh. Cô không ngủ được, khẽ quay sang nhìn anh — người đàn ông ấy vẫn đang làm việc, đôi mày cau nhẹ, ngón tay di chuyển nhanh trên bàn phím. Cô không biết vì sao lại cảm thấy có gì đó nghẹn trong lồng ngực. Người đàn ông ấy, dường như mang cả thế giới trên vai, và lại giấu mọi mệt mỏi sau ánh mắt điềm tĩnh.
Đến gần nửa đêm, anh tắt máy, đứng dậy đi ra ban công. Cô ngồi dậy, nhìn theo bóng anh. “Tổng giám đốc, anh chưa ngủ được sao?”
Anh quay lại, ánh trăng chiếu lên gương mặt anh, dịu dàng hơn mọi khi. “Cô không cần gọi tôi là tổng giám đốc khi chỉ có hai người.”
Cô hơi sững người. “Dạ… vậy em gọi anh là Trần tiên sinh được không?”
Khóe môi anh khẽ cong: “Tùy cô.” Anh quay lại, ánh mắt nhìn ra biển xa. “Cô có sợ sóng không?”
“Dạ, không. Em thích biển.”
“Vậy ra ban công đi. Không khí ở đây dễ chịu hơn văn phòng nhiều.”
Cô bước ra, gió đêm mang theo hơi ẩm mát rượi. Biển ngoài kia lấp lánh ánh bạc, từng con sóng nhỏ vỗ vào bờ, đều đặn như nhịp thở. Họ đứng bên nhau, không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió và tiếng sóng hòa vào nhau. Một khoảnh khắc im lặng nhưng ấm áp lạ thường.
Một lúc sau, anh khẽ nói: “Lần đầu tiên tôi đi công tác mà không thấy mệt.”
Cô quay sang, ánh mắt anh không nhìn cô nhưng giọng anh trầm thấp, như đang nói với chính mình. “Ở công ty, ai cũng nhìn tôi như một cỗ máy. Không ai hỏi tôi có mệt không.”
Cô khẽ đáp: “Có lẽ vì anh quá giỏi, nên người ta quên mất anh cũng là con người.”
Anh cười nhẹ, ánh mắt lướt qua cô. “Cô thật lạ. Dám nói thẳng như vậy.”
“Em chỉ nói thật thôi.”
“Và chính vì thế, cô khác với họ.”
Cô im lặng. Trong ánh trăng, đôi mắt anh sâu như biển, có thứ gì đó ẩn chứa bên trong khiến cô không dám nhìn lâu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc cô khẽ bay. Anh nhìn, nhưng không nói thêm gì.
Đêm đó, cả hai không ngủ sớm. Mỗi người nằm trên một giường, giữa khoảng cách chỉ vài mét nhưng lại có cảm giác gần đến lạ. Cô nghe tiếng gió, tiếng sóng, và cả nhịp thở đều đặn của anh. Trong bóng tối, cô khẽ mỉm cười — một nụ cười mà chính cô cũng không hiểu vì sao lại có.
Sáng hôm sau, buổi họp diễn ra thuận lợi. Tài liệu cô chuẩn bị chu đáo, anh trình bày rõ ràng và thuyết phục. Đối tác ký kết ngay trong ngày, không khí nhẹ nhõm bao trùm. Sau buổi lễ, anh hiếm khi khen ai, nhưng hôm nay lại nói ngắn gọn: “Tốt lắm.”
Chỉ hai từ, nhưng đủ khiến cô cả buổi cứ lặng lẽ mỉm cười.
Khi trở về thành phố, không ai nói gì thêm, nhưng cả hai đều biết rằng, giữa họ đã có một điều gì đó khẽ thay đổi — một sợi dây mỏng manh, vừa mới hình thành, đủ để khiến trái tim họ lặng lẽ đập lệch nhịp mỗi khi ánh mắt vô tình chạm nhau.