tình yêu nơi công sở

Chương 6: Cơn Sóng Ngầm Trong Văn Phòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Tư, bầu trời thành phố trong xanh lạ thường, ánh nắng rọi qua lớp kính phản chiếu lên những dãy bàn làm việc trong suốt của tập đoàn Trần Thị. Thế nhưng không khí trong văn phòng lại nặng nề khác thường. Từ sáng sớm, tin đồn lan ra như gió: “Nghe nói có người trong công ty bị nghi ngờ thân mật với tổng giám đốc.”

Lâm Tư Nhiên bước vào, chưa kịp ngồi xuống thì thấy vài ánh mắt lén nhìn cô. Cô khẽ cau mày, mở máy tính, cố gắng làm như không nghe thấy. Nhưng giọng thì thầm sau lưng vẫn len lỏi đến tai. “Cô ta đó, cô nhân viên phòng hành chính, đi công tác cùng tổng giám đốc lần trước.” – “Tôi nghe bảo họ ở chung khách sạn, có người còn thấy cô ta từ phòng anh Thâm bước ra buổi sáng.” – “Thật không? Nhìn hiền lành thế mà biết nắm cơ hội quá nhỉ.”

Cô cắn môi, bàn tay nắm chặt chuột. Tim cô đập mạnh, vừa tức vừa sợ. Từng lời như lưỡi dao vô hình cắt vào lòng. Cô không muốn thanh minh, vì càng nói chỉ càng bị nghi ngờ nhiều hơn.

Một đồng nghiệp thân quen tiến lại gần, khẽ nói nhỏ: “Cậu đừng để ý, chắc ai đó cố tình tung tin thôi.”

Cô mím môi gật nhẹ, nhưng đôi mắt khẽ nhòe. Trong lòng cô hiểu rõ – những lời này không phải ngẫu nhiên. Ai đó muốn hạ uy tín của cô. Và người duy nhất có lý do... là Diệp Nhã Hinh.

Buổi trưa, khi mang tài liệu lên phòng tổng giám đốc, cô chần chừ trước cửa. Bên trong vọng ra giọng nói nữ nhẹ nhàng, đầy quyền thế. “Dịch Thâm, anh có nghĩ là mình quá dễ dãi không? Một nhân viên nhỏ mà lại được anh bảo vệ nhiều như thế.”

Giọng anh đáp trầm nhưng dứt khoát: “Tôi không bảo vệ ai. Tôi chỉ công bằng.”

“Công bằng ư? Vậy sao mọi người đều nói cô ta có đặc quyền?”

“Vì họ không hiểu tôi.” Anh ngừng một nhịp, giọng anh thấp đi. “Và có lẽ, cô cũng không hiểu.”

Tư Nhiên khẽ giật mình, tim cô như bị bóp chặt. Cô định quay đi nhưng vô tình va vào tường, phát ra tiếng nhỏ. Cánh cửa mở ra. Diệp Nhã Hinh bước ra, ánh mắt cô ta quét một vòng, dừng lại trên gương mặt tái đi của Tư Nhiên. “À, cô ở đây à. Thật trùng hợp.”

Cô cúi đầu: “Tôi mang tài liệu đến.”

Diệp Nhã Hinh mỉm cười, nụ cười sắc như dao. “Cô giỏi thật, khiến cả văn phòng bàn tán về mình.”

“Chị nói vậy là sao ạ?”

“Đừng giả ngây.” Giọng cô ta nhỏ nhưng đủ lạnh. “Tôi chỉ muốn nhắc cô – đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Anh ấy không phải người cô có thể với tới.”

Nói xong, cô ta bỏ đi, mùi nước hoa đắt tiền vẫn còn vương lại. Cô đứng yên, ngực nghẹn lại, nước mắt trực trào. Nhưng đúng lúc ấy, giọng anh vang lên sau lưng: “Cô đứng ngoài bao lâu rồi?”

Cô quay lại, lúng túng. “Em chỉ vừa đến.”

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, sắc bén nhưng không lạnh. “Nghe được bao nhiêu?”

“Không nhiều ạ.” Cô cúi đầu, giọng nhỏ lại. “Chỉ vài câu.”

Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Đừng để tâm. Tôi sẽ xử lý chuyện tin đồn.”

“Không cần đâu ạ.” Cô vội nói, mắt vẫn nhìn xuống. “Càng giải thích, mọi người càng nghĩ em dựa hơi anh. Em sẽ im lặng, chuyện sẽ qua thôi.”

Anh nhíu mày. “Cô không làm sai. Tôi không muốn cô chịu ấm ức.”

“Nhưng nếu anh đứng ra bênh vực, người ta lại càng tin.”

Câu nói khiến anh khựng lại. Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau. Ánh mắt cô bình tĩnh nhưng ẩn sâu là nỗi buồn lặng. Anh khẽ thở ra, giọng trầm xuống: “Tôi hiểu.”

Cô cúi đầu, đặt tập tài liệu lên bàn, rồi lặng lẽ bước đi. Khi cửa khép lại, căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Trần Dịch Thâm dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính nơi nắng chiếu chói chang. Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực trước một lời đồn vô căn cứ.

Buổi chiều, phòng hành chính nhận thông báo họp đột xuất. Tư Nhiên bước vào, mọi người đã ngồi đông đủ. Trên màn hình lớn là thông báo chính thức từ tổng giám đốc: “Công ty cấm tuyệt đối mọi hành vi tung tin thất thiệt, nói xấu nội bộ. Nếu phát hiện, sẽ xử lý nghiêm.”

Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về cô, rồi lại quay đi. Tim cô khẽ run, nhưng trong lòng vẫn ấm lên một chút. Cô biết anh đã ra tay bảo vệ – âm thầm nhưng rõ ràng.

Tối hôm đó, cô ở lại muộn dọn dẹp hồ sơ. Bên ngoài, ánh đèn thành phố nhấp nháy, phản chiếu lên mặt bàn sáng lấp lánh. Khi cô vừa tắt đèn, giọng anh vang lên phía sau: “Vẫn còn ở đây?”

Cô quay lại. Anh đang đứng tựa vào khung cửa, cà vạt tháo lỏng, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại dịu hơn mọi khi. “Em chuẩn bị xong rồi, đang định về ạ.”

Anh tiến lại gần, giọng nhẹ hơn: “Có tin đồn, có áp lực, nhưng cô vẫn bình tĩnh. Tôi đánh giá cao điều đó.”

Cô cười nhạt. “Nếu không bình tĩnh, em chắc đã khóc trước mặt mọi người.”

“Cô không cần phải giấu mình mạnh mẽ như thế.” Anh nhìn cô, giọng anh trầm xuống, gần như chỉ còn hơi thở. “Không ai cấm cô yếu đuối.”

Cô cúi đầu, mím môi, khẽ nói: “Nhưng nếu em yếu đuối, ai sẽ tin em không sai?”

Câu trả lời ấy khiến anh lặng người. Trong đôi mắt cô, anh thấy cả một nỗi cô đơn quen thuộc – giống hệt chính mình.

Anh khẽ nói: “Nếu thế giới không tin cô, tôi sẽ tin.”

Trái tim cô như dừng lại một nhịp. Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy – sâu, ấm và thật. Không còn là tổng giám đốc lạnh lùng nữa, mà là người đàn ông cô từng thấy đứng bên ban công dưới ánh trăng, mang theo sự cô độc không lời.

“Em cảm ơn.” Cô khẽ đáp, giọng run nhẹ.

“Về đi. Khuya rồi.”

“Vâng.”

Cô xoay người, bước đi, nhưng trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Khi cánh cửa khép lại, Trần Dịch Thâm vẫn đứng yên, mắt nhìn theo hướng cô biến mất, đôi môi anh mím lại, khẽ cười. Một nụ cười vừa bất lực, vừa dịu dàng.

Đêm ấy, cả hai đều không ngủ được. Một người ngồi bên cửa sổ nhìn ra ánh đèn xa, một người ngồi trong căn phòng tối, nghe tiếng mưa rơi lộp độp. Cả hai cùng nghĩ về nhau, cùng tự hỏi – phải chăng, giữa họ, thứ cảm xúc ấy đã vượt qua giới hạn công sở từ lâu rồi, chỉ là không ai dám nói ra trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×