tình yêu nơi công sở

Chương 7: Lưới Bẫy Và Hiểu Lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau, dự án hợp tác với Diệp Thị chính thức bước vào giai đoạn quan trọng nhất. Phòng hành chính phải hỗ trợ cho ban dự án chính, và Lâm Tư Nhiên – nhờ khả năng sắp xếp cẩn thận, nhanh nhẹn – được điều tạm thời sang nhóm tổng hợp để phụ trách lưu trữ và chuyển giao hồ sơ. Từ sáng sớm, cô đã có mặt ở văn phòng tầng 30, tập trung rà soát từng tệp tài liệu. Mọi thứ đều diễn ra bình thường, cho đến khi cánh cửa phòng họp bật mở.

Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh vang lên. “Tôi muốn xem lại bản hợp đồng phụ.”

Cô ngẩng đầu. Diệp Nhã Hinh. Cô ta xuất hiện với bộ váy trắng đơn giản, mái tóc xõa tự nhiên nhưng ánh mắt sắc lẹm. Đi cùng là hai trợ lý và một tập tài liệu.

“Dạ, tôi sẽ lấy ngay ạ.” Tư Nhiên đứng dậy, bước đến tủ lưu trữ, tìm bản hợp đồng. Nhưng khi kéo ngăn cuối, cô khựng lại – tập hồ sơ đó đã biến mất.

Cô kiểm tra lần lượt từng ngăn, rồi cúi xuống bàn, ánh mắt dần hiện lên sự hoảng loạn. “Xin lỗi, tôi nhớ rõ hôm qua đã cất ở đây.”

Diệp Nhã Hinh khoanh tay, giọng đều đều nhưng ẩn chứa sự mỉa mai. “Mất hợp đồng? Cô đang nói với tôi rằng một tài liệu trị giá mười triệu đô có thể ‘biến mất’ trong tay cô sao?”

Cô ngẩng lên, mồ hôi túa ra. “Em không hiểu, hôm qua em kiểm tra rồi—”

“Đủ rồi.” Giọng trầm quen thuộc vang lên phía cửa. Trần Dịch Thâm bước vào, ánh mắt lạnh như băng.

“Chuyện gì đây?”

Diệp Nhã Hinh quay lại, cười nhẹ. “Chỉ là sự cố nhỏ. Có vẻ cô nhân viên của anh làm thất lạc hồ sơ quan trọng.”

Ánh mắt anh hướng sang Tư Nhiên. “Có thật không?”

Cô run lên, cố giữ giọng bình tĩnh. “Em đã lưu trong tủ hồ sơ chính. Hôm qua trước khi về em còn khóa lại.”

“Chìa khóa?”

“Vẫn ở đây ạ.” Cô lấy từ túi ra, bàn tay run.

Anh nhìn chìa khóa rồi nhìn cô, giọng anh đều và lạnh: “Không ai ngoài cô có thể mở.”

Không khí trong phòng đông cứng. Diệp Nhã Hinh đứng một bên, mỉm cười đầy ẩn ý.

“Tôi nghĩ anh nên xem lại cách quản lý nhân viên của mình.”

“Không cần cô dạy tôi.” Anh đáp, ánh mắt không rời Tư Nhiên. “Cô có gì để nói?”

Cô hít sâu, mắt rưng rưng. “Em không làm mất, em thề. Có thể có ai đó lấy đi.”

“Cô đang nói trong công ty có người lấy trộm?”

“Em… không dám khẳng định, nhưng—”

“Đủ rồi.” Giọng anh đanh lại. “Tôi không muốn nghe suy đoán. Tôi cần kết quả.”

Cô cúi đầu, giọng nghẹn lại. “Vâng.”

Anh quay sang Diệp Nhã Hinh. “Cô sẽ có bản sao ngay. Tôi chịu trách nhiệm.”

Cô ta khẽ nhún vai. “Tốt. Tôi chỉ hy vọng sau này anh không để cảm xúc xen vào công việc.”

Anh không đáp, chỉ gật nhẹ. Khi cô ta rời đi, căn phòng còn lại sự im lặng nặng nề.

Anh chống tay lên bàn, mắt nhắm lại, rồi nói nhỏ: “Cô ra ngoài đi.”

Cô lặng người. “Tổng giám đốc, em thật sự—”

“Ra ngoài.”

Chỉ hai chữ, lạnh và dứt khoát.

Cô cắn môi, tim đau nhói, cúi chào rồi bước đi. Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân nhỏ dần.

Buổi chiều, cả công ty xôn xao. Tin đồn về việc “nhân viên hành chính làm mất tài liệu” lan nhanh như virus. Một vài người nhìn cô với ánh mắt thương hại, số khác thì rì rầm, chế giễu. Cô ngồi yên ở bàn, cố tập trung nhưng đầu óc rối bời. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Tối, cô ở lại, rà lại toàn bộ hồ sơ trong kho. Cô kiểm tra từng ngăn, từng kệ, nhưng không thấy. Đến khi sắp tuyệt vọng, ánh sáng nhỏ từ khe bàn phản chiếu khiến cô khựng lại. Cô cúi xuống – trong khoảng trống hẹp là tập hồ sơ bị kẹt lại giữa hai ngăn gỗ.

Cô rút ra, thở phào, nước mắt tràn ra vì nhẹ nhõm. Hồ sơ vẫn nguyên vẹn, chỉ rơi xuống khe mà không ai để ý. Cô ôm chặt tập giấy, vội vã chạy lên tầng 30.

Phòng tổng giám đốc vẫn sáng. Cô gõ cửa, giọng gấp: “Tổng giám đốc! Em tìm thấy rồi, tập hồ sơ đây ạ!”

Anh ngẩng lên. Ánh mắt ban đầu nghiêm lại, nhưng khi thấy cô cầm tập tài liệu, anh đứng dậy, bước tới. Cô đưa cho anh, giọng nghẹn lại: “Nó bị kẹt dưới tủ. Em thật sự không làm mất.”

Anh mở ra, lật qua vài trang, tất cả đều nguyên. Sự im lặng bao trùm.

Rồi anh nói khẽ: “Tôi biết.”

Cô ngẩng lên, ngạc nhiên. “Anh biết ạ?”

“Tôi cho người kiểm tra camera. Tôi thấy cô quay lại tìm đến gần nửa đêm hôm qua.” Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi. “Tôi chỉ muốn biết cô sẽ phản ứng thế nào.”

Cô đứng sững. “Anh… thử em sao?”

“Không.” Anh lắc đầu. “Tôi muốn tin, nhưng tôi cần chứng minh.”

Cô im lặng, nước mắt dâng lên. Cảm xúc lẫn lộn, vừa tức giận vừa tổn thương. “Anh có thể tin người khác, nhưng không tin em.”

“Không phải.” Anh khẽ bước đến gần. “Tôi không tin vào cảm xúc của mình. Vì chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt, tôi sợ mình sẽ mất đi lý trí.”

Cô ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt. Ánh nhìn anh sâu đến mức khiến cô nghẹn lời. Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước. Anh giơ tay, khẽ chạm vào vai cô, giọng anh trầm xuống, gần như thì thầm: “Đừng khóc. Tôi ghét thấy cô bị tổn thương.”

“Nhưng anh đã khiến em đau.”

Câu nói ấy khiến anh sững lại. Một tia áy náy vụt qua mắt anh. Anh buông tay, khẽ quay đi. “Tôi xin lỗi.”

“Em không cần anh xin lỗi.” Cô khẽ lắc đầu. “Chỉ cần anh tin em – thật lòng tin.”

Anh im lặng thật lâu, rồi nói nhỏ: “Tôi tin.”

Cô mím môi, mỉm cười nhẹ, ánh mắt rưng rưng. Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi, từng giọt đập lên ô kính trong suốt. Hai người đứng lặng, chỉ nghe tiếng mưa hòa vào nhịp thở.

Cô quay đi, giọng khẽ: “Em về đây ạ.”

Anh nhìn theo, ánh mắt sâu hun hút, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng – vừa nhẹ nhõm, vừa bất an.

Khi cánh cửa đóng lại, anh tựa lưng vào bàn, nhìn ra ngoài trời mưa. Trong tiếng sấm xa, anh khẽ cười với chính mình. “Cô gái này… đang khiến tôi mất kiểm soát thật rồi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×