Buổi sáng hôm sau, khi ánh bình minh bắt đầu lên, Lan đã thức dậy từ sớm. Cô mở cửa sổ phòng ngủ, đón nhận những làn gió mát lạnh, cùng với tiếng chim hót vang vọng khắp không gian. Cảnh vật ở đây thật yên bình, khác xa so với những gì cô thường thấy trong thành phố. Không khí trong lành và cảnh sắc bình dị như làm cho tâm hồn Lan nhẹ nhàng hơn.
Bà ngoại đã chuẩn bị bữa sáng giản dị gồm bánh cuốn, rau sống và một bát canh rau ngót thơm ngon. Lan ngồi xuống bàn ăn, thưởng thức bữa sáng bên bà. Những lúc như thế này, cô cảm thấy cuộc sống không còn vội vã, không còn phải chạy đua với thời gian. Mọi thứ đều bình yên, như thể thời gian ở đây trôi chậm lại.
"Bà ơi, hôm nay bà sẽ chỉ cháu làm gì?" Lan hỏi, sau khi ăn xong.
Bà ngoại mỉm cười hiền hậu, chỉ vào cánh đồng rộng lớn phía sau nhà. "Chắc chắn là hôm nay cháu sẽ ra vườn, giúp bà trồng một số cây hoa và rau. Công việc này không khó, nhưng sẽ rất vui khi có người cùng làm."
Lan gật đầu, lòng cảm thấy vui vẻ vì được bà ngoại quan tâm và hướng dẫn. Dù không phải công việc mà cô thường làm ở thành phố, nhưng cô đã bắt đầu nhận ra rằng ở đây, mỗi công việc dù nhỏ nhặt cũng mang một sự thanh thản và hài lòng mà cô không thể tìm thấy ở những nơi khác.
Khi Lan vừa dọn dẹp xong bữa sáng, Nam lại xuất hiện ở ngưỡng cửa. Anh mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, quần vải đã sờn, nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ và nam tính. Nam cười tươi nhìn Lan: "Sẵn sàng chưa? Hôm nay mình sẽ dẫn cháu ra đồng."
Lan mỉm cười, cảm nhận sự nhiệt tình từ Nam. "Mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Họ cùng nhau đi ra ngoài, qua những con đường đất nhỏ hẹp, đến khu vườn rộng lớn phía sau nhà Nam. Cảnh vật nơi đây thật đẹp, cánh đồng lúa xanh ngát trải dài, hoa cỏ khoe sắc dưới ánh nắng sớm, và những con bò đang gặm cỏ trong một không gian rất đỗi yên bình.
Nam bắt đầu giải thích cho Lan về công việc ngoài đồng. Anh chỉ cho cô cách cầm cuốc, cách gieo hạt giống và cách chăm sóc cây trồng. Lan cố gắng học hỏi, mặc dù những công việc này đối với cô là một thử thách mới. Nhưng chính cái cảm giác đơn giản, chân thực ấy lại khiến cô cảm thấy thích thú. Mỗi động tác của Nam đều nhẹ nhàng, tỉ mỉ, như thể anh đã quen với việc làm nông từ khi còn nhỏ.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, Nam và Lan ngồi dưới bóng cây, ăn chút trái cây tươi mà bà ngoại đã chuẩn bị. Không khí trong lành làm cho Lan cảm thấy sảng khoái. Cô và Nam bắt đầu trò chuyện về cuộc sống ở làng. Nam kể cho Lan nghe về những câu chuyện thú vị trong làng, về những con người hiền hòa nơi đây, và cả những kỷ niệm gắn liền với cánh đồng mà anh đã sống và làm việc suốt bao năm qua.
"Ở đây, mọi người đều thân thiện và sống rất đoàn kết," Nam nói, ánh mắt anh nhìn về phía những người dân trong làng đang làm việc gần đó. "Mặc dù cuộc sống không dễ dàng, nhưng họ luôn giúp đỡ nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn."
Lan lắng nghe, và cô cảm nhận được một điều gì đó trong câu chuyện của Nam, một cảm giác gắn kết mà trước đây cô chưa từng hiểu hết. Cuộc sống ở đây thật khác biệt, nhưng lại rất gần gũi, rất chân thật.
Tuy nhiên, trong lòng Lan vẫn có những suy nghĩ chưa thể buông bỏ. Cô nhớ đến thành phố, nơi cô đã lớn lên, nơi có bạn bè, công việc và tất cả những gì cô đã quen thuộc. Nhưng ở đây, mọi thứ dường như hoàn toàn mới mẻ. Liệu cô có thể bỏ lại tất cả để hòa mình vào cuộc sống nơi này không?
Nam dường như đọc được suy nghĩ của Lan, anh nhìn cô mỉm cười. "Mới đầu chắc chắn sẽ khó, nhưng dần dần, cháu sẽ cảm nhận được sự an yên nơi đây. Một khi đã quen rồi, sẽ khó lòng rời xa."
Lan nhìn Nam, ánh mắt anh đầy chân thành, và cô cảm thấy như có một sự đồng cảm không lời. Dù chỉ mới gặp nhau chưa lâu, nhưng cô đã cảm nhận được sự ấm áp từ anh, từ những hành động giản dị, và những lời nói thật thà.
"Chắc là vậy," Lan khẽ đáp, rồi đưa mắt nhìn về phía cánh đồng. "Có thể, cuộc sống nơi này sẽ dạy cho mình nhiều điều mà mình chưa bao giờ nghĩ tới."
Nam gật đầu, mỉm cười. "Cứ từ từ, rồi mọi thứ sẽ đến thôi."
Một ngày làm việc ở đồng quê đã trôi qua, và Lan cảm thấy mệt mỏi nhưng rất thoải mái. Cô đã bắt đầu cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống nơi đây, từng chút một. Những điều giản dị, những công việc nhỏ nhặt nhưng lại mang lại một cảm giác ấm áp, an yên. Lan biết, cô sẽ mất thời gian để quen với cuộc sống này, nhưng có thể, nơi đây sẽ là nơi cô tìm thấy những điều cô luôn khao khát trong cuộc sống.
Khi trở về nhà bà ngoại, Lan mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Bà ngoại đã chuẩn bị một bữa tối đơn giản nhưng rất ngon, với món cá kho tộ và rau muống xào tỏi. Lan ngồi xuống bàn ăn, cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, của những người thân yêu xung quanh mình.
Chắc chắn rằng cuộc sống ở đây sẽ không dễ dàng, nhưng Lan tin rằng, với sự giúp đỡ của bà ngoại và những người bạn mới, cô sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự trong chính mảnh đất này.