tình yêu nông thôn

Chương 3: Những Bí Mật Của Cánh Đồng Lúa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những ngày đầu làm quen với cuộc sống nông thôn, Lan đã dần dần thấy mình hòa nhập hơn vào nhịp sống ở làng quê. Buổi sáng, cô thức dậy sớm cùng bà ngoại, giúp bà chăm sóc vườn tược, trồng rau và thu hoạch hoa màu. Mỗi ngày đều có những công việc mới mẻ, nhưng Lan cảm thấy thích thú vì chúng mang lại cho cô sự bình yên mà cô chưa từng cảm nhận được trong cuộc sống thành phố.

Sáng nay, bà ngoại lại kêu Lan dậy sớm. "Sắp đến mùa thu hoạch lúa rồi, hôm nay cháu ra đồng giúp bà nhé."

Lan gật đầu, không một chút lưỡng lự. Cô đã quen với công việc đồng áng và thậm chí đã bắt đầu yêu thích những lúc cùng bà ngoại ra ngoài, ngắm nhìn những ruộng lúa vàng óng ánh dưới ánh mặt trời.

Khi họ tới ruộng lúa, Nam đã có mặt từ trước, đang đứng bên cạnh chiếc máy gặt lúa, chuẩn bị cho công việc thu hoạch. Nam quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân, nở một nụ cười tươi: "Chào Lan! Hôm nay cháu cũng tham gia vào công việc thu hoạch à?"

Lan mỉm cười đáp lại: "Chắc chắn rồi! Mình muốn giúp đỡ càng nhiều càng tốt."

Nam chỉ cho Lan cách dùng máy gặt lúa một cách cẩn thận và hướng dẫn cô cách thu hoạch từng bông lúa một cách nhẹ nhàng, không làm hư hại cây lúa. Dưới sự chỉ dẫn tỉ mỉ của Nam, Lan đã làm quen với công việc này rất nhanh. Cô không ngờ rằng, chỉ qua những công việc đơn giản như vậy, cô lại có thể cảm nhận được sự gắn kết giữa mình và đất đai.

Buổi chiều, khi công việc thu hoạch kết thúc, Lan và Nam ngồi nghỉ dưới bóng cây, trò chuyện về cuộc sống. Lan đã cảm nhận được rằng, dù ở một nơi hoàn toàn khác biệt với thành phố, nhưng trong những cuộc trò chuyện như thế này, cô đã tìm thấy một sự an yên mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến.

"Nam này," Lan bắt đầu, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, "Cuộc sống ở đây có phải lúc nào cũng bình dị và yên bình như thế này không?"

Nam suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Đúng vậy, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng. Cuộc sống ở đây đôi khi cũng đầy thử thách, nhưng chính những thử thách đó lại giúp con người mạnh mẽ hơn. Có lẽ, chính vì thế mà người dân ở đây luôn gắn kết, giúp đỡ nhau."

Lan im lặng, đôi mắt cô nhìn về phía những ruộng lúa, rồi lại nhìn Nam, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô không thể phủ nhận rằng, cuộc sống ở đây rất khác, nhưng có lẽ cũng chính sự khác biệt ấy khiến cô dần dần yêu thích nơi này.

Từ ngày Lan bắt đầu sống ở làng, Nam luôn xuất hiện như một người bạn đồng hành. Anh không chỉ dạy cô làm việc ngoài đồng mà còn là người lắng nghe những tâm sự của cô mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi. Lan dần dần nhận ra rằng, dù cuộc sống nơi đây có nhiều khó khăn, nhưng chính sự gắn bó giữa con người và thiên nhiên đã tạo nên một sức mạnh lớn lao.

Một hôm, khi Lan đang đứng ở đầu cánh đồng, Nam đi lại gần, nét mặt anh có vẻ nghiêm túc. "Chắc là cháu cũng đã quen dần với cuộc sống ở đây rồi, phải không?"

Lan nhìn anh, nở một nụ cười. "Ừ, mình đã quen rồi. Mặc dù đôi lúc vẫn thấy nhớ thành phố, nhưng mỗi lần làm việc ở đây, mình lại cảm thấy hạnh phúc hơn."

Nam nhìn cô, ánh mắt anh chợt trở nên dịu dàng. "Cảm giác đó là tự nhiên thôi, mỗi nơi đều có những điều riêng biệt khiến ta yêu mến nó. Nhưng mình tin rằng, cháu sẽ tìm được niềm vui và hạnh phúc ở đây."

Lan cảm thấy những lời nói của Nam thật ấm áp. Dù chưa thực sự hiểu rõ về anh, nhưng những câu nói chân thành của anh khiến cô cảm thấy mình không còn cô đơn giữa một không gian rộng lớn và đầy lạ lẫm.

Một tuần sau, khi công việc thu hoạch lúa đã gần xong, bà ngoại đã quyết định tổ chức một buổi lễ nhỏ để cảm ơn đất đai đã cho mùa màng bội thu. Buổi lễ diễn ra tại một bãi cỏ rộng, dưới ánh hoàng hôn. Những người dân trong làng đều đến tham dự, mang theo món ăn, hoa quả và những lời chúc tốt đẹp. Lan cảm nhận được sự gắn kết, yêu thương và tinh thần cộng đồng mà từ trước đến nay cô chưa từng thấy ở thành phố.

Nam đứng bên cạnh Lan, nhìn về phía những người dân trong làng đang quây quần bên nhau. "Cuộc sống ở đây đơn giản nhưng rất đỗi quý giá," anh nói. "Những điều nhỏ nhặt như vậy khiến con người gần nhau hơn."

Lan nhìn Nam, ánh mắt cô sáng lên, rồi nhẹ nhàng đáp: "Mình nghĩ mình đã tìm thấy điều mình đang tìm kiếm."

Và trong khoảnh khắc ấy, giữa không gian tĩnh lặng, một cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng Lan. Có lẽ, nơi đây chính là ngôi nhà thực sự mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay. Và có thể, đây chính là nơi bắt đầu của một câu chuyện tình yêu giản dị nhưng đầy ý nghĩa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.