Mùa mưa đã dần qua đi, để lại một không khí trong lành, se lạnh, nhưng cũng đầy lãng mạn. Cảnh vật quanh làng dường như trở nên tươi mới hơn sau cơn mưa, mọi thứ như được tẩy sạch, để lộ ra vẻ đẹp yên bình đến lạ. Lan vẫn tiếp tục cuộc sống hàng ngày với bà ngoại, nhưng dường như tâm trạng của cô đã thay đổi nhiều so với những ngày đầu tiên.
Cô bắt đầu cảm nhận rõ hơn những tình cảm khác lạ mà mình dành cho Nam. Mỗi khi nhìn thấy anh, trái tim cô lại đập nhanh hơn, mỗi lần anh cười, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Nhưng Lan vẫn không dám thừa nhận cảm xúc của mình. Cô sợ rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc, và sẽ làm mọi thứ trở nên phức tạp.
Một buổi sáng, khi Lan và bà ngoại đang làm việc trong vườn, Nam đến giúp bà những công việc thường ngày. Anh cười với Lan, rồi lên tiếng: "Hôm nay có thể giúp cháu làm vườn không? Để tôi giúp bà ngoại một tay."
Lan gật đầu, cảm giác trong lòng càng lúc càng phức tạp. Nam không chỉ là người bạn đồng hành trong công việc, mà giờ đây, anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong những ngày tháng yên bình này. Cảm giác ấy khiến cô không thể chỉ coi anh là bạn.
Nam bước lại gần, giọng anh nhẹ nhàng nhưng ấm áp: "Cháu sao vậy? Mấy ngày nay trông cháu có vẻ suy nghĩ nhiều."
Lan nhìn Nam, ánh mắt cô bất chợt trở nên lúng túng. "Chỉ là... mình đang suy nghĩ về những điều khác thôi," cô trả lời, cố gắng giấu đi cảm xúc trong lòng.
Nam nhìn cô chăm chú, đôi mắt anh dịu dàng và thấu hiểu. "Nếu cháu cần ai đó nghe, mình luôn ở đây."
Câu nói của Nam như một lời mời gọi không lời, khiến Lan cảm thấy sự an ủi từ anh. Mỗi khi cô thấy bất an hay bối rối, chỉ cần có Nam bên cạnh, mọi lo lắng như tan biến.
Công việc trong vườn kết thúc, Lan cùng Nam ngồi nghỉ dưới gốc cây bưởi, nơi có bóng mát dịu dàng. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót xa xa. Lan bất ngờ lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành: "Nam, mình có thể hỏi anh một chuyện được không?"
Nam quay sang nhìn cô, ánh mắt anh sáng lên, biểu hiện sự chú ý: "Đương nhiên, cháu cứ hỏi."
"Anh đã từng yêu một ai đó chưa?" Lan không biết tại sao mình lại hỏi câu này, nhưng cô cảm thấy như thể đó là câu hỏi cần phải được trả lời để giải tỏa những thắc mắc trong lòng.
Nam mỉm cười, ánh mắt anh có chút lạ lùng, nhưng rồi anh trả lời một cách nhẹ nhàng: "Mình đã từng yêu một người. Nhưng rồi, vì những lý do không thể giải thích, tình cảm ấy dần phai nhạt. Có những thứ tình yêu, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể vượt qua được những thử thách của cuộc sống."
Lan im lặng, trái tim cô đột nhiên cảm thấy nặng nề. Câu trả lời của Nam khiến cô không khỏi suy nghĩ. Nhưng có một điều rõ ràng là, giữa Nam và cô, luôn có một sự kết nối đặc biệt mà cô không thể lý giải được. Dù chưa thổ lộ, nhưng cô cảm nhận rằng, mỗi lần Nam cười, trái tim cô lại như lỡ nhịp.
Một lúc lâu sau, Nam tiếp tục: "Tình yêu không phải lúc nào cũng là những câu chuyện đẹp. Nhưng đôi khi, đó lại là một sự thấu hiểu mà chỉ có những người thật sự quan tâm mới cảm nhận được. Và mình nghĩ... cháu đang tìm kiếm điều đó."
Lan nhìn Nam, cảm thấy như những lời anh nói đang chạm vào những ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim mình. Cô không biết mình đang cảm thấy gì, nhưng cô hiểu rằng, cảm giác gần gũi và sự ấm áp mà Nam mang lại đã khiến cô mở lòng hơn rất nhiều.
Khi ánh chiều tà dần buông xuống, Lan và Nam đứng dậy, trở về nhà. Trái tim Lan vẫn còn những câu hỏi chưa lời đáp, nhưng cô không muốn làm cho mọi thứ trở nên khó xử. Cô cần thời gian để suy nghĩ, để hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình, cũng như mối quan hệ giữa cô và Nam.
Đêm đến, khi mọi thứ trong làng đã yên ả, Lan nằm trên giường, nhắm mắt nhưng tâm trí vẫn không thể bình yên. Cô nghĩ về những lời nói của Nam, về những cảm xúc đang dần lớn lên trong lòng mình. Có phải những gì cô cảm nhận về anh chính là tình yêu?
Cô không biết câu trả lời, nhưng cô biết một điều chắc chắn: cuộc sống ở làng, bên bà ngoại và bên Nam, đã mang đến cho cô một cảm giác mà trước đây cô chưa bao giờ có. Một cảm giác ấm áp, an yên, và có lẽ... cả tình yêu.