Mùa hè đã qua đi, nhưng những cơn mưa đầu mùa vẫn bất ngờ đổ về mỗi khi chiều xuống. Hôm nay, bầu trời u ám, mây đen kéo đến dày đặc, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp tới. Lan đứng ở cửa sổ, nhìn ra ngoài, và không khỏi cảm thấy một sự thay đổi trong không khí, như thể mọi thứ xung quanh đang chuẩn bị thay đổi.
Bà ngoại đã nhắc Lan về việc thu dọn những đồ đạc trong vườn, để tránh mưa làm hư hại những cây trồng. Lan vội vàng chạy ra vườn, nhưng chưa kịp làm xong công việc thì trời đã bắt đầu mưa rơi lộp độp.
Cơn mưa đầu mùa luôn đến một cách bất ngờ, không kịp báo trước. Lan không kịp chạy vào nhà, nên cô chỉ biết đứng dưới mái hiên của bà ngoại, tay cầm một chiếc ô che chắn cho mưa khỏi làm ướt người. Những hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, tạo thành những tiếng kêu nhè nhẹ trên mái ngói. Lan nhắm mắt, cảm nhận sự tươi mát từ những giọt mưa lạnh.
Đúng lúc đó, Nam từ phía cánh đồng chạy về, chiếc áo sơ mi đã ướt sũng nước. "Cháu sao vậy?" Nam hỏi, khuôn mặt anh hơi lo lắng khi thấy Lan vẫn đứng ngoài trời.
"Không sao đâu, mình chỉ đang chờ mưa tạnh thôi," Lan trả lời, mỉm cười với anh.
Nam nhìn cô, rồi đột ngột cầm lấy chiếc ô trên tay Lan. "Cháu vào nhà đi, để mình lo chuyện này."
Lan ngạc nhiên, nhưng không kịp phản ứng thì Nam đã bước lên trước, dắt cô vào trong nhà bà ngoại. Mưa ngày càng to, những hạt mưa lớn dường như không ngừng rơi, khiến không gian trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Lan cảm thấy một sự ấm áp từ sự quan tâm của Nam. Anh ấy không nói gì, chỉ im lặng nhưng đủ để Lan cảm nhận được tình cảm của anh.
Khi cả hai bước vào trong nhà, bà ngoại mỉm cười, nhìn thấy Nam ướt sũng. "Mưa đến nhanh quá, Nam à, ngồi nghỉ đi rồi mình thay đồ."
Nam gật đầu, rồi ngồi xuống chiếc ghế gần lò sưởi, đợi cho mưa tạnh. Lan cũng ngồi xuống cạnh anh, không nói gì nhưng lòng cô có chút bối rối. Cô không thể phủ nhận rằng trong những khoảnh khắc như thế này, cô cảm nhận được một cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Nam luôn ở đó, bên cạnh cô, như một người bảo vệ thầm lặng.
Khi mưa đã nhẹ dần, Lan đứng dậy, đi ra ngoài sân để tiếp tục công việc còn dang dở. Nam đi theo cô, không nói gì nhưng đôi mắt anh nhìn cô như muốn nói điều gì đó. Cảm giác của Lan càng lúc càng mơ hồ. Cô không thể hiểu nổi mình đang cảm thấy gì với Nam, nhưng có một điều là, những phút giây gần gũi ấy khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
"Nam này, mình có thể hỏi một câu không?" Lan đột ngột quay sang nhìn Nam, mắt ánh lên vẻ tò mò.
Nam ngước nhìn cô, đôi mắt anh lấp lánh sau cơn mưa. "Chắc chắn rồi, có gì cháu cứ hỏi."
"Vì sao anh luôn giúp đỡ mình? Mình chưa làm được gì cho anh, nhưng anh luôn ở bên cạnh." Lan khẽ hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự tò mò.
Nam im lặng một lúc, rồi đáp với một nụ cười nhẹ nhàng: "Vì mình thấy vui khi thấy cháu vui. Chỉ đơn giản như vậy thôi."
Lan ngơ ngác nhìn anh, không biết nên nói gì thêm. Những lời nói của Nam rất đơn giản, nhưng lại khiến cô cảm thấy trái tim mình như lỡ nhịp. Cô không thể hiểu nổi những gì đang xảy ra trong lòng mình, nhưng một phần trong cô biết rằng, tình cảm giữa họ không chỉ là sự quan tâm bạn bè, mà có lẽ, là điều gì đó sâu xa hơn rất nhiều.
Những ngày tiếp theo, cơn mưa đầu mùa không ngừng quay lại. Mỗi lần Nam đến giúp đỡ Lan, cô lại cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng. Cô không thể phủ nhận rằng, trong những lúc làm việc cùng anh, những phút giây bên nhau ấy như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Mỗi lần Nam nhìn cô mỉm cười, trái tim cô lại đập mạnh, nhưng cô vẫn chưa dám thừa nhận những cảm xúc ấy.
Một buổi tối, khi bà ngoại đã đi ngủ, Lan ngồi một mình trên hiên nhà, nhìn ra ngoài trời. Mưa đã ngừng, nhưng không gian vẫn còn chút lạnh. Cô kéo chăn ấm vào người, ánh mắt rơi vào những ngọn đèn nhỏ phía xa. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện từ phía cánh đồng, bước đi vững vàng, lại gần ngôi nhà.
"Nam?" Lan thì thầm, khi nhận ra người đó chính là anh.
Nam đứng trước cổng, nhìn cô một cách chân thành. "Cháu còn thức à? Mình đến thăm một chút thôi."
Lan cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Những khoảnh khắc này, cô nhận ra rằng, những cảm xúc mà cô dành cho Nam không đơn giản như cô nghĩ. Cô không thể nói ra lời, nhưng cô hiểu rằng, trái tim cô đang dần dần trao về anh. Và có thể, chính Nam là người đã giúp cô tìm ra những điều mà cô chưa bao giờ nhận ra về bản thân.
Nam đứng đó, đôi mắt anh nhìn vào mắt Lan, nhưng không ai trong họ nói gì thêm. Đơn giản là họ chỉ đứng im, cảm nhận sự tĩnh lặng giữa đêm khuya, như thể những lời nói đã trở nên thừa thãi.