Những ngày sau cơn mưa chiều, không khí ở làng trở nên trong lành và mát mẻ. Lan đã quen dần với những thay đổi trong cuộc sống ở đây, nhưng có một điều không thay đổi – đó là sự xuất hiện của Nam. Anh vẫn luôn bên cô, mỗi khi công việc ngoài đồng xong xuôi, anh lại tìm cách giúp đỡ cô với những công việc nhỏ nhặt, từ việc gánh nước cho đến sửa lại mái hiên nhà bà ngoại. Không có gì quá lớn lao, nhưng chính những điều nhỏ bé ấy lại khiến lòng Lan ấm áp hơn bao giờ hết.
Một buổi tối, khi Lan đang ngồi giúp bà ngoại nhặt rau, đột nhiên bà gọi cô:
"Lan, con ra ngoài sân một lát."
Lan đứng dậy, tò mò không biết có chuyện gì. Khi cô bước ra ngoài, thấy Nam đang đứng dựa vào cây bưởi, tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ.
"Anh... Anh làm gì thế?" Lan hỏi, cảm giác hơi bất ngờ khi nhìn thấy Nam ở đây.
Nam không trả lời ngay, chỉ đưa hộp gỗ cho Lan. "Mình có một món quà nhỏ cho cháu."
Lan nhìn anh, rồi nhìn chiếc hộp trong tay. Cô mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay làm bằng gỗ, những chiếc hạt gỗ nhỏ xinh xắn, được xâu lại bằng sợi chỉ đỏ. Dù chiếc vòng không cầu kỳ, nhưng lại toát lên sự tinh tế và tỉ mỉ.
"Món quà này... anh làm à?" Lan hỏi, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên.
Nam gật đầu, nở một nụ cười nhẹ. "Mình biết cháu thích đồ thủ công, và cũng thích những món quà giản dị. Chỉ là muốn cháu nhớ rằng, dù cuộc sống ở đây có vất vả hay đơn điệu, thì mỗi ngày vẫn có thể mang đến cho cháu những niềm vui nhỏ."
Lan không nói gì, chỉ cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô không ngờ rằng, một món quà đơn giản như thế lại có thể khiến trái tim mình rung động đến vậy.
"Thật ra," Nam tiếp tục, đôi mắt anh ánh lên một sự chân thành lạ kỳ, "mình muốn cháu hiểu rằng, ở nơi này, sẽ luôn có người ở bên cạnh cháu, dù là lúc vui hay buồn."
Câu nói ấy như một lời thổ lộ không lời, khiến Lan cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô nhìn vào mắt Nam, và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như lặng đi. Mọi sự bối rối, tất cả những cảm xúc chưa được thổ lộ, dường như đã hội tụ lại trong ánh mắt ấy.
"Nam..." Lan khẽ gọi tên anh, rồi dừng lại. Cô không biết phải nói gì nữa. Cô không thể phủ nhận rằng, những cảm xúc này đã dần lớn lên trong lòng mình.
Nam nhìn cô, ánh mắt anh kiên định, không hề rời đi. Anh bước gần hơn một bước, khiến khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn. Một giây sau, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lan, một cử chỉ đầy quan tâm và tình cảm.
"Lan," anh nói, giọng anh khàn khàn nhưng rất chân thành, "nếu cháu cảm thấy có gì cần nói, mình sẽ luôn lắng nghe. Chúng ta không cần phải vội vã, nhưng mình tin, chúng ta có thể tìm thấy sự bình yên ở đây, cùng nhau."
Lan cảm thấy như trái tim mình rung lên theo từng lời nói của Nam. Cô không thể nói được gì, chỉ cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh. Dù chưa thể xác định được tất cả những gì mình cảm nhận, nhưng cô biết rằng, trái tim cô đã không còn là của riêng mình nữa.
Vào đêm đó, Lan nằm trên giường, lòng vẫn còn bồn chồn. Cô không thể ngừng nghĩ về những lời nói của Nam. Cô chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể rơi vào một tình huống như thế này, khi mà trái tim mình lại bắt đầu thổn thức vì một người mà mình chưa thật sự hiểu rõ hết. Nhưng có một điều cô không thể phủ nhận – đó là cảm giác mà Nam mang đến cho cô, một cảm giác an lành và ấm áp mà cô chưa từng có được.
Sáng hôm sau, khi Lan thức dậy, trời vẫn còn mờ sáng, và không khí mát lạnh dễ chịu. Cô mặc vội chiếc áo khoác, bước ra ngoài sân. Nam đang ở đó, đang chăm sóc những cây hoa trong vườn. Mỗi động tác của anh đều nhẹ nhàng và tinh tế, khiến Lan không khỏi ngạc nhiên.
Khi Nam thấy Lan ra, anh nở một nụ cười hiền lành: "Cháu ngủ ngon không?"
Lan không trả lời ngay, mà chỉ nhìn anh, rồi khẽ gật đầu. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc bên Nam đều mang lại cho cô một cảm giác thanh thản mà cô chưa từng có. Và có thể, chính anh là người sẽ giúp cô tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi mà cô vẫn chưa tìm được đáp án.
Chương 8 đã hoàn thành! Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng câu chuyện. Những cảm xúc dường như đang dần dần được thổ lộ, và mối quan hệ giữa Lan và Nam đang dần trở nên sâu sắc hơn. Bạn có muốn tiếp tục theo dõi câu chuyện không?