Đêm thứ Sáu, ánh đèn đường hắt lên căn hộ nhỏ đã quá quen thuộc của Lý An An, tạo thành những vệt sáng đơn độc trên sàn gỗ. Cô ngồi bệt xuống giữa phòng, xung quanh là một chiếc vali xám nhỏ và chiếc túi xách công sở. Chiếc hộp giấy mỏng manh của "Hợp đồng Hợp tác Tình cảm Khẩn cấp" đặt trang trọng trên bàn cà phê, như một phán quyết định mệnh. Thẩm Dật Phong đã cho cô một đêm để chuẩn bị, nhưng trên thực tế, cô chỉ mất hai giờ để sắp xếp toàn bộ cuộc sống của mình. Hai giờ để đóng gói bốn năm phấn đấu và hy sinh.
Sự nghiệp của An An được xây dựng trên nền tảng của tính tối giản và sự độc lập, và chiếc vali nhỏ bé kia chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cô không có những bộ váy dạ hội xa hoa, không có đồ trang sức quý giá, chỉ có những bộ vest công sở sắc nét, những cuốn sách chuyên ngành bị đánh dấu chi chít, và vài món đồ vệ sinh cá nhân. Cô không mang theo bất kỳ vật kỷ niệm hay món đồ cá nhân nào gợi nhớ đến quá khứ, hay thể hiện sở thích cá nhân. Cô không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào của con người thật trong không gian sống của Thẩm Dật Phong. Cô phải là một công cụ, một đối tác chiến lược hoàn hảo, không có cảm xúc, không có điểm yếu.
"Một triệu đô la và sáu tháng chung sống giả dối," cô lẩm bẩm, âm thanh của chính mình nghe thật xa lạ trong căn phòng tĩnh lặng. Khoản bồi thường khổng lồ đó đủ để cô mua một căn hộ lớn hơn, bảo vệ mẹ già khỏi mọi khó khăn tài chính, và đảm bảo cô có thể rời khỏi T&D sau này mà không cần lo lắng. Đối với một người đã từng phải ăn mì gói trong nhiều năm để dành tiền học Thạc sĩ, đây là một cơ hội không thể bỏ qua. Nhưng đổi lại, cô phải bán đi sự riêng tư và phải đóng vai người phụ nữ của Tổng tài lạnh lùng. Điều khoản này không hề dễ dàng chấp nhận.
Hơn cả sự giả dối, điều khiến An An cảm thấy bất an nhất chính là Thẩm Dật Phong. Anh không phải là người dễ đoán, và cô cảm nhận được một sự nguy hiểm tiềm ẩn đằng sau sự chuyên nghiệp lạnh lùng đó. Anh tin tưởng cô, điều đó thật sự đáng quý, nhưng sự tin tưởng đó được xây dựng trên cơ sở năng lực, chứ không phải tình cảm. Và hơn hết, cô là người duy nhất anh tin tưởng, điều này đã tạo ra một mối liên kết đặc biệt, một gánh nặng tâm lý mà cô không hề mong muốn. Cô sợ hãi sự gần gũi ngoài ý muốn, sự xáo trộn trong nhịp sống đã được lập trình kỹ lưỡng của bản thân.
Bảy giờ sáng thứ Bảy, một chiếc sedan đen mờ, chống đạn, đỗ lặng lẽ trước sảnh căn hộ của An An. Tài xế riêng của Dật Phong, một người đàn ông trung niên kiệm lời tên Lưu, đã chờ sẵn. An An bước ra, vẻ ngoài sắc sảo và điềm tĩnh, không để lộ bất kỳ dấu hiệu của sự bồn chồn nào. Chuyến đi ngắn ngủi từ khu căn hộ trung lưu đến khu biệt thự cao cấp ven sông là một sự chuyển đổi địa vị rõ rệt.
Biệt thự của Thẩm Dật Phong không phải là một căn nhà, nó là một pháo đài bằng kính và thép nằm trên đỉnh một tòa nhà cao chót vót, nơi có thể nhìn thấy cả dải sông uốn lượn như một dải lụa bạc. Nó được gọi là Penthouse Sky Fortress. Khi cánh cửa thang máy mở ra, An An bước vào một không gian rộng lớn, với trần nhà cao gấp đôi bình thường và nội thất tối giản, chủ yếu là tông màu xám, đen và trắng ngà. Mọi thứ đều đắt tiền, tinh tế, và quan trọng nhất, không có hơi ấm của cuộc sống. Nó hoàn toàn phản ánh tính cách của chủ nhân: lạnh lùng, ngăn nắp và cô độc.
Bà Quách, người quản gia trung niên, với vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền từ, đón cô. “Chào mừng cô Lý. Căn phòng phía Tây đã được chuẩn bị cho cô. Mọi thứ cần thiết đã có sẵn. Tổng giám đốc đang ở phòng làm việc, anh ấy nói cô cứ nghỉ ngơi trước.”
“Cảm ơn, Bà Quách.” An An đáp lại, sự chuyên nghiệp đã trở thành bản năng.
Căn phòng phía Tây dành cho cô lớn hơn toàn bộ căn hộ cũ của cô. Nó có cửa sổ kính từ sàn đến trần, nhìn thẳng ra phía Đông, nơi mặt trời đang lên cao. Nó cũng lạnh lẽo và vô hồn như phần còn lại của căn nhà. An An mở vali, treo vài bộ vest lên tủ quần áo, và đặt chiếc máy tính xách tay lên bàn làm việc. Chỉ trong mười phút, cô đã hoàn tất việc “nhập cư” của mình.
Cô quyết định không nghỉ ngơi. Cô cần đối mặt với Dật Phong và thiết lập các quy tắc rõ ràng trước khi sự căng thẳng này nhấn chìm cô. Cô đi thẳng đến phòng làm việc, nằm ở góc khuất nhất của Penthouse.
Dật Phong đang ngồi trước một màn hình cong khổng lồ, những con số và biểu đồ phức tạp nhảy múa trên đó. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao để lộ cơ bắp săn chắc và chiếc đồng hồ đắt tiền. Anh ngước lên, ánh mắt vẫn mang sự lạnh lùng quen thuộc, nhưng có thêm một chút sắc bén khi nhìn thấy cô.
“Sớm hơn tôi nghĩ.” Anh nói, không có sự chào hỏi. “Cô đã đọc hợp đồng lần nữa chưa?”
“Rất kỹ. Tôi muốn thảo luận về Điều khoản 4.” An An bước vào, đặt một chiếc cốc cà phê đen lên bàn. Cô tự ý pha nó trong bếp. “Quy tắc Tương tác: Khi có người thứ ba, phải thể hiện sự thân mật cần thiết. Tôi cần biết rõ ‘cần thiết’ là ở mức độ nào. Hôn má, nắm tay, hay là những cử chỉ vượt giới hạn?”
Dật Phong nhướn mày. Anh đứng dậy, bước vòng qua bàn làm việc, tiến về phía cô. Khoảnh khắc anh tiến gần, không gian dường như bị bóp méo, và hơi thở của An An bỗng trở nên nông hơn.
“Rất thẳng thắn.” Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi đó chỉ càng khiến cô thêm căng thẳng. “Mọi thứ sẽ được điều chỉnh tùy theo hoàn cảnh. Với đối tác thông thường, nắm tay và ánh mắt yêu thương là đủ. Với mẹ tôi, hoặc Trần Hạo, chúng ta phải làm nhiều hơn thế.” Anh dừng lại, cố ý đặt tay lên vai cô, một hành động hoàn toàn mang tính chuyên nghiệp, nhưng lại khiến da thịt cô nóng ran. “Nắm tay không chỉ là nắm, Lý An An. Nó phải là sự gắn kết. Ánh mắt không chỉ là nhìn, nó phải là sự ngưỡng mộ. Cô là Trưởng ban Chiến lược, cô nên hiểu rõ. Diễn xuất phải đạt đến cấp độ chiến lược, không được phép có sai sót.”
An An cảm thấy toàn bộ cơ thể như bị điện giật. Cô cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, nhưng hơi thở của Dật Phong quá gần, mùi hương bạc hà và gỗ đàn hương của anh quá mạnh mẽ. “Tôi hiểu nguyên tắc. Nhưng tôi cần thực hành. Tôi không giỏi những chuyện này.”
“Tốt. Chúng ta bắt đầu luôn.” Anh đột ngột rút tay khỏi vai cô, nhưng thay vào đó, anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay anh ấm áp, mạnh mẽ và khô ráo, hoàn toàn khác với dự đoán của cô. “Nhìn tôi.”
An An ngước lên, ánh mắt cô bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, đen láy của anh. Anh không còn là Tổng giám đốc nữa, mà là một người đàn ông đang nắm lấy tay cô, một hành động mang tính cá nhân cao độ.
“Khi nắm tay, đừng chỉ để hờ hững.” Anh siết nhẹ tay cô. “Hãy để nó thể hiện sự phụ thuộc. Cô tin tưởng tôi. Cô dựa dẫm vào tôi. Cô là người phụ nữ của tôi, tự hào về điều đó. Trần Hạo sẽ quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất. Anh ta muốn tìm ra sự giả dối, sự thiếu tự nhiên. Nếu ánh mắt cô chứa đựng sự miễn cưỡng, anh ta sẽ chiến thắng ngay lập tức.”
An An cố gắng điều chỉnh nét mặt. Cô nghĩ về công ty, về một triệu đô la, về sự nghiệp. Cô nghĩ về mọi thứ trừ người đàn ông đang đứng trước mặt. Nhưng điều đó không có tác dụng. Cô vẫn cảm thấy sự xa cách.
“Chưa đạt yêu cầu.” Dật Phong buông tay cô ra, sự hụt hẫng nhỏ bé lan tỏa trong cô. “Cô đang thể hiện sự tập trung vào công việc, không phải tình yêu. Lý An An, cô không cần phải yêu tôi, nhưng cô cần phải giả vờ ngưỡng mộ tôi. Hãy nhìn như thể tôi là thành tựu vĩ đại nhất của cô.”
Anh đột ngột cúi thấp, khoảng cách giữa mặt họ chỉ còn vài cm. Anh dùng ngón tay nâng nhẹ cằm cô lên, ép cô phải đối diện với mình. Mũi anh chạm nhẹ vào cô, tạo nên một sự va chạm da thịt không thể lường trước. “Bây giờ, nhìn vào mắt tôi. Hãy nhìn sâu vào, và nghĩ về cái gì đó khiến cô khao khát, không phải tiền bạc, mà là một cảm xúc mạnh mẽ.”
Trái tim An An đập nhanh đến mức cô sợ Dật Phong có thể nghe thấy. Mọi giác quan của cô đều bị áp đảo bởi sự gần gũi này. Mùi hương của anh, hơi ấm từ hơi thở của anh. Khuôn mặt hoàn hảo, lạnh lùng của anh, bỗng trở nên mờ ảo và hấp dẫn trong cự ly này. Cô không thể nghĩ về công việc được nữa. Cô không thể nghĩ về tiền. Điều duy nhất cô cảm nhận được là một luồng điện mạnh mẽ, kỳ lạ chạy khắp cơ thể. Cô chợt nhớ lại cảm giác chiến thắng khi thành công trong một thương vụ lớn, cảm giác phấn khích đến tột độ. Cô dùng cảm xúc đó, nhưng khi truyền tải nó qua ánh mắt, nó lại biến thành một sự rực lửa khác, một sự ngưỡng mộ... không chỉ cho Tổng giám đốc, mà cho người đàn ông đang đứng sát cô.
Dật Phong hơi lùi lại. Nét mặt lạnh lùng của anh dao động trong một giây, có thể là ngạc nhiên, có thể là hài lòng. “Tốt hơn nhiều. Đó là ánh mắt của một người đang yêu.”
An An lập tức lùi lại hẳn một bước, mặt cô nóng bừng. Cô cảm thấy xấu hổ vì đã để anh nhìn thấy sự bối rối của mình. “Tôi đã làm theo chỉ dẫn. Giờ thì sao? Chúng ta có cần phải... luyện tập hôn nhau không?” Cô hỏi một cách cứng rắn, muốn đẩy sự căng thẳng này trở lại phạm vi chuyên nghiệp.
Dật Phong bật cười. Tiếng cười của anh trầm ấm và hiếm hoi, làm dịu đi sự ngột ngạt trong không khí. “Không cần, ít nhất là chưa. Điều khoản 4 có nói, ‘Mọi hành động thân mật phải được thống nhất trước.’ Tôi tôn trọng điều đó. Tuy nhiên, chúng ta cần luyện tập cái ôm. Cái ôm phải diễn ra tự nhiên, không gượng gạo, như thể đó là một thói quen.”
Anh đưa tay ra, ra hiệu cho cô. “Lần này, hãy ôm tôi. Ôm như một người phụ nữ vừa tìm thấy sự bình yên. Đây là bài kiểm tra.”
An An do dự. Cô chưa từng ôm một người đàn ông nào với ý thức đầy đủ như vậy kể từ khi trưởng thành. Cô tiến tới, vòng tay qua lưng anh. Cơ thể Dật Phong rắn chắc và cao lớn, khiến cô gần như chìm vào trong vòng tay anh. Cái ôm của anh không đáp lại, nó chỉ đứng đó, như một bức tượng chờ đợi sự tương tác. Cô hít sâu, cảm nhận được nhịp tim bình tĩnh của anh dưới lớp vải áo sơ mi. Cô cố gắng thả lỏng, cố gắng nghĩ rằng đây là nhiệm vụ, là chiến lược.
“Sai rồi.” Dật Phong thì thầm bên tai cô, khiến toàn bộ cơ thể cô rùng mình. “Quá gượng ép. Cô đang ôm một đối tác kinh doanh, không phải người yêu. Bàn tay cô quá căng. Hãy thư giãn và đặt đầu lên vai tôi. Đó là sự tin tưởng, Lý An An. Cần có sự tin tưởng.”
Cô làm theo, tựa nhẹ đầu lên vai anh. Mùi hương của anh lần nữa xộc vào mũi, và lần này, cô không thể phủ nhận sự an toàn kỳ lạ mà nó mang lại. Dật Phong không phản ứng, chỉ giữ im lặng. Khoảng mười giây trôi qua, mười giây dài như vô tận, khiến An An nhận ra mình đang thực sự ở trong vòng tay của Tổng giám đốc.
Anh buông cô ra, nhẹ nhàng và dứt khoát. “Tạm ổn. Sau này chúng ta sẽ luyện tập trong các tình huống cụ thể hơn. Bây giờ, trở lại với công việc. Dự án JX cần một bản sửa đổi chi tiết hơn sau cuộc họp tối qua.”
Trong suốt buổi chiều hôm đó, họ ngồi làm việc sát cánh nhau trong phòng làm việc. Sự chuyên nghiệp trở lại ngay lập tức, nhưng ranh giới giữa họ đã bị xáo trộn. Mọi cử chỉ vô tình, mọi cái chạm tay khi cùng chỉ vào một biểu đồ, đều mang một ý nghĩa mới, một sự rung động kỳ lạ mà cả hai đều cố gắng phớt lờ. An An đã thấy được sự nghiêm túc của Dật Phong trong việc bảo vệ cô và tập đoàn, và cô cũng nhận ra sự nghiêm túc của anh trong việc thực hiện vai diễn này. Họ là hai đối thủ mạnh nhất, nhưng giờ đây họ đã trở thành hai đồng minh bị ràng buộc bởi một hợp đồng, và một sự hấp dẫn ngầm không thể chối từ, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.