tình yêu ở cấp độ chiến lược

Chương 3: Ngọn Lửa Thử Thách Của Giả Yêu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng bình minh của ngày Chủ nhật chiếu qua tấm kính trong suốt của Penthouse Sky Fortress, vẽ nên những vệt vàng trên sàn đá cẩm thạch Ý. Lý An An thức dậy trong căn phòng phía Tây rộng lớn, cảm giác xa lạ vẫn còn nguyên vẹn. Mọi thứ ở đây đều lạnh lẽo và hoàn hảo một cách đáng sợ, khác hẳn sự ấm cúng quen thuộc của căn hộ cũ. Cô mặc chiếc áo choàng tắm lụa được chuẩn bị sẵn, màu xám nhạt, màu sắc trung tính nhất mà cô có thể tìm thấy.

Bước xuống bếp, mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng. Bà Quách đang chuẩn bị bữa sáng. An An nhận ra ngay một điều: tại đây, cô không phải là người tự chủ hoàn toàn nữa. Mọi thứ đều có người phục vụ, khiến cô cảm thấy bất an và không thoải mái. Sự độc lập của cô, thứ đã định hình nên tính cách và sự nghiệp của cô, đang bị thử thách.

“Chào buổi sáng, cô Lý.” Bà Quách cúi chào lịch sự. “Tổng giám đốc đã dặn chuẩn bị bữa sáng nhẹ, nhưng sau đó anh ấy sẽ cùng dùng bữa với cô lúc chín giờ. Anh ấy nói rằng chúng ta cần duy trì sự tương tác tối thiểu của một cặp đôi ngay cả khi không có người ngoài.”

An An nhíu mày. “Không có người ngoài? Bà Quách, tôi và Tổng giám đốc đã thống nhất giữ khoảng cách tuyệt đối khi không có bên thứ ba. Bà là người nhà, không phải là bên thứ ba.”

Bà Quách vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ mỉm cười nhẹ. “Cô Lý, trong Penthouse này, không có ai là người ngoài cả. Tổng giám đốc tin rằng Trần Hạo có thể cài cắm thiết bị nghe lén, hoặc đơn giản hơn, bất kỳ ai làm việc ở đây cũng có thể là tai mắt của hắn. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, sự tương tác của hai người phải là tự nhiên nhất, không có sự phân biệt rõ ràng giữa ‘trước mặt người khác’ và ‘khi chỉ có hai người.’ Nó phải là một thói quen không thể bị nghi ngờ. Đó là quy tắc của Tổng giám đốc.”

An An cảm thấy một làn sóng bực bội dâng lên. Cô biết Dật Phong cẩn trọng, nhưng việc anh biến cả ngôi nhà thành một sân khấu giám sát liên tục là điều cô không hề lường trước. Cô phải diễn xuất, ngay cả trước mặt một người quản gia già hiền lành. Sự riêng tư của cô đã hoàn toàn biến mất.

Đúng chín giờ, Thẩm Dật Phong xuất hiện. Anh mặc một chiếc áo thun polo đen, quần kaki tối màu, trông thoải mái hơn nhiều so với bộ vest thường ngày, nhưng khí chất quyền lực vẫn không hề giảm sút. Anh bước vào bếp, không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào An An và mỉm cười nhẹ.

“Chào buổi sáng, Lý An An.” Anh nói, giọng nói trầm ấm hơn bình thường. Anh bước đến gần cô, và thay vì ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh kéo chiếc ghế bên cạnh cô.

An An căng thẳng, cô cố giữ nét mặt bình thản. “Chào buổi sáng, Tổng giám đốc. Tôi xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận lại về ranh giới cá nhân tại đây.”

Anh nhấc nhẹ tay, ra hiệu cho cô im lặng. Bà Quách đang đặt một đĩa bánh kếp lên bàn. Dật Phong đợi cho đến khi Bà Quách rời đi hẳn và cánh cửa phòng ăn đóng lại, rồi mới nói, giọng nhỏ hơn. “Tôi đã giải thích với Bà Quách rồi. Penthouse này không an toàn. Tất cả giao tiếp của chúng ta đều có thể bị nghe lén. Chúng ta phải hành động như một cặp đôi. Buổi chiều nay, cô sẽ có bài kiểm tra thực tế đầu tiên.”

“Bài kiểm tra?”

“Tôi có một cuộc hẹn ăn tối riêng tư với mẹ tôi.” Dật Phong giải thích, nét mặt trở nên căng thẳng hơn. “Bà ấy là một nhà ngoại giao kỳ cựu. Bà ấy có thể nhìn thấu sự giả dối chỉ qua một ánh mắt. Hơn nữa, bà luôn muốn tôi kết hôn với con gái của gia tộc họ Lâm để củng cố quyền lực. Sự xuất hiện bất ngờ của cô trong cuộc đời tôi sẽ khiến bà nghi ngờ, và có thể bà sẽ tìm mọi cách để làm cô bối rối. Cô phải chứng minh cô là thật, là người mà tôi thực sự say mê.”

An An cảm thấy toàn thân lạnh toát. Mẹ của Dật Phong, người phụ nữ quyền lực đứng sau hậu trường tập đoàn T&D. Đây không phải là một đối tác kinh doanh dễ đối phó, đây là một người có thể phá hủy mối quan hệ giả này chỉ bằng một câu nói.

“Quy tắc cho cuộc gặp này là gì?” An An hỏi, cô đã lấy lại được sự bình tĩnh và chuyển sang chế độ đối phó khủng hoảng.

“Thứ nhất, hãy thể hiện sự ngưỡng mộ tuyệt đối đối với tôi, như chúng ta đã tập hôm qua. Thứ hai, cô không cần phải xu nịnh bà ấy, chỉ cần giữ thái độ chuyên nghiệp, lễ phép nhưng kiên định. Thứ ba, và quan trọng nhất,” Dật Phong nhìn thẳng vào mắt cô, “hãy để tôi làm chủ tình huống và bảo vệ cô. Bất cứ khi nào bà ấy cố gắng làm cô bối rối, hãy nhìn tôi. Đó là tín hiệu để tôi can thiệp. Tôi sẽ dùng một cử chỉ thân mật để làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bà.”

Bữa sáng kết thúc với sự im lặng đầy tính toán. Sau đó, họ chuyển sang phòng làm việc. An An lập tức áp dụng Điều khoản 6.

“Chúng ta cần xem xét lại tài liệu của Cửu Long.” An An nói, mở laptop. “Chiến lược thâu tóm qua công ty con ở nước ngoài phải được khởi động ngay hôm nay. Nếu Hắc Long biết chúng ta đang nghiên cứu sâu về JX, họ sẽ khóa chặt giao dịch. Chúng ta cần tạo ra một ‘làn khói’ để khiến họ nghĩ rằng chúng ta đang tấn công vào một lĩnh vực hoàn toàn khác.”

Dật Phong quan sát An An khi cô bắt đầu phân tích. Cô không còn là người phụ nữ căng thẳng trong vòng tay anh vài giờ trước. Cô là Lý An An, Trưởng ban Chiến lược sắc bén, người mà anh đã mạo hiểm đặt cược danh tiếng của mình vào. Anh cảm thấy một sự hài lòng sâu sắc.

“Kế hoạch của cô là gì?” Anh hỏi, giọng nói trở lại nghiêm nghị.

An An chỉ vào biểu đồ. “Chúng ta sẽ tung tin giả về việc T&D đang tìm kiếm một đối tác sản xuất vật liệu y tế ở Đông Nam Á, một lĩnh vực không liên quan đến JX, nhưng lại liên quan đến một công ty con khác của Hắc Long. Điều này sẽ khiến Trần Hạo chuyển hướng sự chú ý và nguồn lực của hắn sang khu vực đó trong vài tuần, đủ thời gian để chúng ta hoàn tất việc mua lại cổ phần chi phối của Cửu Long.”

Dật Phong gật đầu. “Khá táo bạo. Tôi thích sự chủ động đó. Tuy nhiên, việc tung tin giả cần sự chuẩn bị kỹ lưỡng về mặt pháp lý. Hãy chuẩn bị một bản thảo hợp đồng giả mạo, và giao cho Phòng Pháp chế thực hiện các bước kiểm tra cuối cùng. Tôi sẽ phê duyệt ngay sau đó.”

An An và Dật Phong đã dành cả buổi sáng để làm việc, sự kết hợp giữa hai bộ óc chiến lược tạo ra hiệu suất đáng kinh ngạc. Họ làm việc ăn ý đến mức kinh ngạc, bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo: An An với sự táo bạo và chi tiết; Dật Phong với sự kiểm soát và tầm nhìn toàn cục. Tuy nhiên, cứ mỗi khi An An quên mất sự hiện diện của anh và quá tập trung vào biểu đồ, cô lại cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ bên tai khi anh cúi xuống xem xét, nhắc nhở cô về vai diễn mới này.

Bảy giờ tối, An An bước ra khỏi phòng ngủ trong bộ váy mà Dật Phong đã chuẩn bị sẵn. Cô vốn quen với vest công sở, nên chiếc váy dạ hội màu xanh navy thanh lịch, hở vai nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy lạ lẫm. Nó không quá lộng lẫy, nhưng đủ để khẳng định địa vị, và nó hoàn toàn phù hợp với vòng eo thon gọn và vóc dáng cao của cô.

“Rất hợp.” Dật Phong đứng dựa vào cửa phòng làm việc, anh đã thay một bộ vest tuxedo đen lịch lãm. Anh bước tới, đưa cho cô một chiếc vòng cổ kim cương nhỏ, tinh xảo. “Đeo cái này vào. Nó là tài sản của T&D, cho mục đích công khai. Nó phải được trả lại sau sáu tháng.”

“Tôi hiểu.” An An nhận lấy chiếc vòng, cô để tay anh giúp cô cài nó. Khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào gáy cô, một luồng điện chạy dọc sống lưng cô. Sự thân mật giả dối này càng ngày càng khó kiểm soát.

Địa điểm ăn tối là một nhà hàng Pháp sang trọng, nơi được bố trí phòng ăn riêng tư với tầm nhìn ra Vịnh. Bà Thẩm đã chờ sẵn. Bà là một người phụ nữ quý phái, tóc búi cao gọn gàng, ánh mắt sắc sảo và đầy uy quyền, nhìn An An với sự lạnh lùng và dò xét.

“Chào con, An An.” Bà Thẩm nói, giọng điệu lịch sự nhưng mang đầy sự xa cách. “Ngồi đi. Dật Phong, con có vẻ rất bí mật về mối quan hệ này. Bất ngờ quá, con trai. Con chưa từng giới thiệu bất kỳ ai trong nhiều năm.”

“Chào mẹ.” Dật Phong hôn nhẹ lên má mẹ mình, sau đó quay sang An An. Anh đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng dẫn cô đến chỗ ngồi, cử chỉ đó vừa lịch thiệp vừa mang tính sở hữu.

“Con chào Bà Thẩm. Con là Lý An An, Trưởng ban Chiến lược của T&D.” An An nói, giọng rõ ràng, không hề run sợ.

Bà Thẩm mỉm cười, một nụ cười không hề chạm tới mắt. “Trưởng ban Chiến lược. À, phải rồi. Cô Lý là người đứng sau thương vụ Thiên Ưng nổi tiếng đó, đúng không? Tài năng thì không thể phủ nhận. Nhưng con trai ta,” Bà hướng ánh mắt nghiêm khắc về phía Dật Phong. “Sự nghiệp và tình cảm là hai chiến trường khác nhau. Con không thể dùng một nhân viên xuất sắc để làm vợ. Hôn nhân là chiến lược liên minh, không phải là chiến lược M&A.”

Dật Phong nắm chặt tay An An dưới bàn ăn, một sự siết nhẹ như một tín hiệu. An An nhìn anh, ánh mắt cô lúc này không còn là sự miễn cưỡng nữa, mà là một sự cam kết ngầm, một sự tin tưởng tuyệt đối vào đối tác của mình.

“Mẹ, con hoàn toàn đồng ý.” Dật Phong nói, giọng anh trầm ổn, nhưng lại ẩn chứa sự cảnh cáo. “Nhưng mẹ quên rằng, An An không chỉ là một nhân viên. Cô ấy là Trưởng ban Chiến lược của T&D, và giờ đây, cô ấy là người phụ nữ của con. Cô ấy không chỉ giúp con kiểm soát T&D trên thương trường, mà cô ấy còn hiểu con một cách sâu sắc nhất. Mẹ cần phải thừa nhận, con không bao giờ chọn một người phụ nữ chỉ vì lợi ích tập đoàn, mà là vì cô ấy có thể đứng ngang hàng với con, trong mọi lĩnh vực.”

Bà Thẩm im lặng, bà không quen với việc con trai mình thể hiện sự bảo vệ quyết liệt như vậy. Bà quay sang An An, quyết định tấn công trực diện.

“Ta nghe nói cô Lý có một quá khứ khá phức tạp, đặc biệt là chuyện gia đình. Ta tin rằng một người phụ nữ muốn bước vào gia đình Thẩm phải có lý lịch rõ ràng. Con trai ta xứng đáng với điều tốt nhất.”

An An cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc cơ thể. Thông tin này chỉ có Trần Hạo mới có thể tìm hiểu được nhanh như vậy. Cô biết đây là một cái bẫy. Cô giữ thái độ bình tĩnh, hít một hơi sâu và chuẩn bị phản công, nhưng Dật Phong nhanh hơn.

“Mẹ!” Dật Phong lên giọng, một sự bất mãn hiếm hoi. Anh ngay lập tức đặt tay lên cằm An An, nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía mình, và cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát lên môi cô.

Đó chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhưng nó đã làm An An choáng váng. Nó không có trong kịch bản. Cô cảm nhận được sự ấm áp, mùi bạc hà quen thuộc. Nó vừa là sự bảo vệ, vừa là sự trừng phạt.

“Mẹ à,” Dật Phong nói, giọng anh dịu dàng đến đáng sợ. “Chúng ta đang ở nhà hàng. Và mẹ vừa hỏi về quá khứ của người phụ nữ con yêu, trước mặt cô ấy. Con xin lỗi, nhưng con không cho phép bất kỳ ai, kể cả mẹ, làm tổn thương cô ấy. Con không quan tâm đến quá khứ của An An. Điều con quan tâm là hiện tại và tương lai của chúng con. Mẹ có thể tôn trọng quyết định của con không?”

Hành động và lời nói của Dật Phong đã làm câm lặng Bà Thẩm. Bà biết con trai mình không phải là người dễ dãi. Hành động thân mật đó, tuy nhỏ, nhưng lại là một lời tuyên bố công khai tuyệt đối. Nó vượt xa mọi nghi ngờ.

An An hoàn toàn bất động. Khi Dật Phong rời khỏi cô, anh mỉm cười trấn an. Cô nhìn anh, trong mắt cô không còn là sự ngưỡng mộ giả dối, mà là một sự bối rối và kích động thực sự. Cảm xúc đã vượt quá tầm kiểm soát của cô. Cô hiểu, đây là một nước cờ tuyệt đỉnh của Dật Phong: dùng nụ hôn để chặn đứng cuộc điều tra của mẹ, đồng thời chứng minh cho Trần Hạo (nếu có tai mắt ở đây) rằng mối quan hệ này là thật và không thể phá vỡ.

Đêm đó, trở về Penthouse, An An lao thẳng vào phòng tắm, muốn rửa sạch sự hỗn loạn trong cảm xúc. Cô đứng dưới vòi sen lạnh, tự hỏi: đó là một nụ hôn giả, hay là một sự xâm nhập thực sự vào ranh giới cá nhân cô?

Vài phút sau, Dật Phong gõ cửa phòng cô. “Mở cửa, Lý An An. Chúng ta cần nói chuyện.”

An An mở cửa, chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Cô nhìn anh, ánh mắt bộc lộ sự giận dữ lẫn sự bối rối.

“Điều khoản 4, Tổng giám đốc! Mọi hành động thân mật phải được thống nhất trước! Anh đã không thống nhất nụ hôn đó!” Cô gần như hét lên.

Dật Phong bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự chuyên nghiệp lạnh lùng. “Đó là hành động khẩn cấp, cần thiết để bảo vệ cô và kế hoạch. Mẹ tôi đã vượt qua giới hạn bằng việc tấn công vào quá khứ của cô. Tôi không thể để bà ấy tiếp tục làm cô bối rối. Cô đã nhìn tôi, đó là tín hiệu ‘cứu viện’. Và tôi đã cứu cô.”

Anh bước vào phòng, nhặt chiếc khăn tắm cô làm rơi trên sàn lên. “Cô có quên rằng tôi cũng là người đàn ông đã ký Hợp đồng Hợp tác Tình cảm với cô không? Tôi có trách nhiệm làm cho nó thuyết phục. Đừng quên vai trò của mình, Lý An An. Và giờ, mặc đồ vào. Dữ liệu từ Cửu Long đã về. Chúng ta có hai mươi bốn giờ để tung tin giả mạo trước khi Trần Hạo nhận ra sự thiếu sót trong hệ thống giám sát của mình.”

An An không thể tranh luận được nữa. Cô biết anh đã đúng về mặt chiến lược. Cô chỉ cảm thấy thất bại vì đã để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến sự chuyên nghiệp của mình. Dật Phong đã dùng nụ hôn để giành chiến thắng, và cô, Lý An An, đã phải trả giá bằng sự xáo trộn trong trái tim mình. Cuộc chiến giả yêu này, hóa ra, lại nguy hiểm hơn mọi dự án M&A nào cô từng đối mặt.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×