tình yêu ở cấp độ chiến lược

Chương 4: Quyền Lực Của Giả Dối


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau cuộc chạm trán đầy kịch tính với Bà Thẩm và nụ hôn bất ngờ đó, không khí trong Penthouse Sky Fortress trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Lý An An thức dậy với cảm giác khó chịu và bất an. Cô vẫn còn nhớ rõ cái siết mạnh mẽ của Dật Phong khi anh đặt tay lên cằm cô, ép cô chấp nhận sự thân mật không mong muốn đó. Cô biết đó là chiến thuật, là sự bảo vệ tối thượng, nhưng cảm xúc cá nhân của cô đã bị giày xéo. Sự chuyên nghiệp, lớp áo giáp kiên cố mà cô luôn khoác lên mình, đang bị nứt vỡ. Cô tự nhủ, nếu để cảm xúc lấn át, cô sẽ thất bại, và hơn hết, cô sẽ mất đi sự tôn trọng của chính mình.

An An mặc một bộ vest trắng, màu sắc hiếm hoi trong tủ đồ toàn tông đen-xám của cô, như một lời tuyên bố ngầm về sự trong sạch và minh bạch. Cô bước vào phòng làm việc lúc bảy giờ, sớm hơn Dật Phong nửa tiếng, và lập tức mở laptop để xử lý dữ liệu của Cửu Long. Cô muốn chứng minh rằng, nụ hôn đó không có ý nghĩa gì đối với cô, nó chỉ là một biến số mà cô đã thành công loại trừ khỏi phương trình cảm xúc.

Đúng bảy giờ rưỡi, Thẩm Dật Phong bước vào. Anh vẫn giữ vẻ ngoài hoàn hảo, áo sơ mi xanh than, tóc chải gọn, nhưng ánh mắt anh có một chút gì đó dò xét khi nhìn thấy An An. Anh bước thẳng đến bàn làm việc, nhưng thay vì ngồi xuống, anh dựa vào bàn, đối diện với cô.

“Sự căng thẳng của cô quá rõ ràng, Lý An An,” anh bắt đầu, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực. “Sự kiện hôm qua là cần thiết. Mẹ tôi sẽ không lùi bước, và tôi cần một động thái quyết liệt để chặn đứng bà. Giờ đây, bà ấy tin rằng tôi đang thực sự bị cô kiểm soát về mặt cảm xúc. Đó là một chiến thắng nhỏ. Tuy nhiên, sự bối rối của cô khi trở về đêm qua là không thể chấp nhận được. Cô đã để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến sự chuyên nghiệp.”

An An ngước lên, ánh mắt sắc lạnh. “Anh đang nói về sự chuyên nghiệp, nhưng anh lại vi phạm Điều khoản 4. Điều khoản quy định ‘Mọi hành động thân mật phải được thống nhất trước.’ Anh không thể biện minh cho hành động tùy tiện đó bằng lý do bảo vệ tôi. Tôi cần sự tôn trọng đối với ranh giới cá nhân.”

Dật Phong thở dài, bước đến chiếc tủ rượu và lấy ra hai chai nước lọc. Anh đặt một chai trước mặt cô. “Nếu tôi là Tổng giám đốc của cô, tôi sẽ khiển trách cô vì sự cứng nhắc này. Nhưng với tư cách là đối tác chiến lược, tôi sẽ giải thích. Chiến lược có nghĩa là thích ứng với hoàn cảnh. Tín hiệu ‘cứu viện’ của cô đến quá muộn. Nếu tôi hỏi ý kiến cô trước khi hành động, mẹ tôi đã kịp gây ra tổn thương không thể cứu vãn được về mặt tâm lý, và sự giả dối của chúng ta sẽ bị phơi bày. Tôi đã hành động theo bản năng, và bản năng đó là bảo vệ đối tác của mình, đồng thời làm cho câu chuyện của chúng ta trở nên thuyết phục hơn. Tôi không xin lỗi về nụ hôn đó. Tôi chỉ muốn cô hiểu, đây là cuộc chiến, không phải trò chơi.

An An im lặng. Cô biết anh nói đúng. Trong thế giới của Dật Phong, chiến thắng là tất cả. Cô chỉ còn cách thay đổi tư duy, từ sự miễn cưỡng sang sự chủ động chấp nhận “hy sinh” cá nhân vì mục tiêu chung. Cô phải trở thành một người diễn viên giỏi hơn.

“Tôi hiểu.” Cô nói, giọng đã dịu lại. “Nhưng để tôi có thể nhập vai tốt hơn, tôi cần sự rõ ràng hơn về chiến lược ‘phô trương tình cảm’ của anh. Chúng ta sẽ có buổi ra mắt công chúng đầu tiên với giới truyền thông vào ngày mai. Kế hoạch tung ‘làn khói’ về thương vụ ở Đông Nam Á đã sẵn sàng. Chúng ta sẽ gặp gỡ một số nhà báo được chọn lọc và công bố thông tin mập mờ, đồng thời củng cố hình ảnh cặp đôi quyền lực của T&D.”

Dật Phong mỉm cười, nụ cười hài lòng lần này đã chạm đến mắt anh. “Đúng vậy. Cuộc họp báo này sẽ là màn trình diễn đầu tiên của chúng ta. Mục tiêu là chuyển hướng sự chú ý của Trần Hạo và củng cố niềm tin của Hội đồng Quản trị. Tôi đã chuẩn bị một kịch bản nhỏ cho cô.”

Anh mở máy tính và chiếu lên màn hình một bản tóm tắt gồm ba điểm:

Thông điệp Công việc: Nhấn mạnh vào tầm nhìn dài hạn của T&D, nhắc đến M&A vật liệu y tế ở Đông Nam Á (tin giả) một cách thoáng qua, nhưng kiên quyết phủ nhận mọi bình luận về JX. An An sẽ là người chủ trì phần này.

Thông điệp Tình cảm: Công khai khen ngợi nhau trước truyền thông. Anh sẽ nói rằng An An là người phụ nữ duy nhất có thể ‘đứng ngang hàng’ với anh. An An sẽ đáp lại bằng cách ca ngợi tầm nhìn chiến lược và sự quyết đoán của anh.

Hành động Quyết định (Actionable): Cuối buổi họp báo, Dật Phong sẽ bất ngờ nắm tay cô, tuyên bố rằng họ đang ‘tận hưởng giai đoạn phát triển sự nghiệp và tình yêu’ và sẽ rời đi ngay sau đó, không cho phép thêm câu hỏi nào.

An An đọc lướt qua. “Điều này ổn. Tôi có thể làm được. Tuy nhiên, anh cần phải cho tôi biết phản ứng của mẹ anh sau buổi họp mặt hôm qua. Bà ấy là biến số lớn nhất.”

“Mẹ tôi đã im lặng. Sự im lặng đó đáng sợ hơn mọi lời chỉ trích.” Dật Phong nói. “Điều đó có nghĩa là bà ấy đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, nhưng sẽ không dừng lại. Bà ấy sẽ sử dụng các kênh ngoại giao để tìm hiểu thêm về cô. Cô phải chuẩn bị đối phó với những tin đồn và điều tra sâu hơn về quá khứ mà cô đã giấu kín.”

An An cảm thấy lạnh gáy. Cô biết mình đã phải trả giá bằng cả tuổi trẻ để thoát khỏi quá khứ, và giờ đây, nó lại trở thành gót chân Achilles của cô. “Tôi đã chuẩn bị tâm lý. Nếu Trần Hạo tung ra bất kỳ thông tin nào, tôi sẽ ngay lập tức phủ nhận bằng hồ sơ pháp lý đã được chuẩn bị trước.”

Họ làm việc trong suốt buổi sáng, không khí bớt căng thẳng hơn, nhưng vẫn có một sự thận trọng lẫn nhau. Dật Phong đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn. “Đây là bộ phát tín hiệu. Nếu cô gặp nguy hiểm hoặc cần tôi can thiệp ngay lập tức trong bất kỳ sự kiện nào, hãy siết chặt nó ba lần. Nó sẽ gửi tín hiệu GPS và cảnh báo đến điện thoại của tôi. Nó hoạt động như một công cụ bảo vệ lẫn nhau.”

An An cầm chiếc hộp nhỏ bằng kim loại lạnh lẽo đó. Đó không phải là một món quà, đó là một công cụ sinh tồn. Cô hiểu, đây là sự hợp tác tuyệt đối, một hiệp định quân sự giữa hai người.

Ngày hôm sau, tại Phòng Hội nghị chính của T&D, mọi thứ đã được chuẩn bị cho sự kiện. Dật Phong và An An bước vào phòng, tạo dáng trước hàng chục ống kính. Dật Phong mặc vest xám nhạt, An An mặc một bộ vest quyền lực màu đỏ rượu, tóc búi cao gọn gàng, thể hiện sự mạnh mẽ và nữ tính.

Buổi họp báo diễn ra suôn sẻ. An An trình bày phần chiến lược với sự sắc sảo quen thuộc, sử dụng những thuật ngữ kinh tế phức tạp để đánh lạc hướng giới truyền thông về “thương vụ Đông Nam Á” (tin giả), trong khi hoàn toàn tránh né mọi câu hỏi liên quan đến JX.

Đến phần chuyển tiếp, Dật Phong nắm quyền kiểm soát. Anh nhìn An An bằng ánh mắt ấm áp mà họ đã luyện tập, ánh mắt chứa đựng sự ngưỡng mộ và tình yêu mãnh liệt giả dối.

“Tôi muốn dành một phút để nói về người phụ nữ đứng cạnh tôi,” Dật Phong nói, giọng anh trầm ấm, lôi cuốn. “Lý An An không chỉ là Trưởng ban Chiến lược tài năng nhất T&D từng có. Cô ấy là người phụ nữ duy nhất có thể nhìn thấy bức tranh lớn hơn của tôi, người duy nhất có thể cùng tôi vượt qua mọi thách thức. Cô ấy là lý do tại sao T&D vẫn đứng vững, và cô ấy cũng là lý do tại sao tôi tin vào một tương lai tươi sáng, không chỉ cho tập đoàn, mà cho chính mình.”

An An cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây là lời khen ngợi công khai và thân mật nhất mà cô từng nhận được. Cô đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ, một nụ cười mà cô đã tập trước gương hàng chục lần, nhưng lần này, nụ cười đó lại mang theo một chút bối rối thật sự.

“Tổng giám đốc Thẩm luôn là nguồn cảm hứng lớn nhất của tôi,” An An đáp lại một cách khéo léo. “Anh ấy không chỉ là nhà lãnh đạo, mà còn là người đã dạy tôi rằng chiến lược không chỉ là lý trí, mà còn là sự dũng cảm để đặt cược vào những gì mình tin tưởng. Chúng tôi, với tư cách là một đội, và là một cặp đôi, đang rất nỗ lực để xây dựng một tương lai vững chắc.”

Buổi họp báo kết thúc bằng hành động quyết định đã được lên kế hoạch. Dật Phong nắm chặt tay An An, siết chặt đến mức cô có thể cảm nhận được sự bảo vệ mạnh mẽ của anh. “Chúng tôi đang tận hưởng giai đoạn phát triển sự nghiệp và tình yêu. Xin lỗi, chúng tôi có một bữa trưa riêng tư không thể trì hoãn.” Anh kéo An An rời khỏi phòng họp trong sự ngỡ ngàng của giới truyền thông.

Khi cánh cửa thang máy đóng lại, An An thở phào nhẹ nhõm. “Tuyệt vời,” cô nói, vẫn còn sự phấn khích từ thành công của buổi diễn.

Dật Phong buông tay cô ra, ánh mắt anh ngay lập tức trở lại lạnh lùng và chuyên nghiệp. “Rất tốt. Giờ, đến phần thực tế. Trần Hạo đã gửi thông điệp.”

Họ trở lại Penthouse. Trên màn hình máy tính của Dật Phong là một báo cáo tài chính của Hắc Long, hoàn toàn không liên quan đến JX, mà lại tập trung vào các công ty vệ tinh nhỏ của T&D. Kèm theo là một bức ảnh chụp trộm An An khi cô rời khỏi căn hộ cũ của mình.

“Trần Hạo đang cố gắng nói rằng hắn không quan tâm đến ‘làn khói’ của chúng ta, mà vẫn tập trung vào các mục tiêu khác. Nhưng bức ảnh này…” Dật Phong chỉ vào tấm hình. “Hắn muốn nhắc nhở tôi rằng hắn biết quá khứ của cô, và nơi cô đến từ đâu.”

An An nhìn bức ảnh, cảm thấy lòng dạ rối bời. Đó là hình ảnh một Lý An An hoàn toàn khác, một cô gái giản dị, mệt mỏi, không phải Trưởng ban Chiến lược rực rỡ hiện tại.

“Đây là cuộc chiến tâm lý,” An An nói, giọng cô cứng rắn trở lại. “Hắn muốn làm suy yếu niềm tin của anh vào tôi. Hắn sẽ dùng quá khứ của tôi để tạo ra sự nghi ngờ về tính trung thực của tôi. Đặc biệt là sau khi mẹ anh đã tấn công vào điểm yếu đó.”

“Tôi không nghi ngờ cô.” Dật Phong nói, giọng điệu kiên quyết. “Nhưng chúng ta cần phải đáp trả. Ngay bây giờ, cô hãy chuẩn bị một kế hoạch phản công về mặt tài chính, tập trung vào các công ty vệ tinh mà Hắc Long đang theo dõi. Chúng ta sẽ lặp lại thành công của thương vụ Thiên Ưng, dùng tốc độ để áp đảo hắn. Cô có quyền sử dụng mọi nguồn lực mà cô cần. Điều khoản 6 đã cho phép cô làm điều đó.”

An An gật đầu. Cô cảm thấy sự tin tưởng tuyệt đối từ anh, và sự tin tưởng đó, sau tất cả những căng thẳng và khó chịu, lại là điều khiến cô vững tâm nhất. Cô lao vào công việc, sự tập trung trở lại.

Tuy nhiên, vào buổi tối, một thông tin không mong muốn khác lại xuất hiện. Bà Thẩm đã tổ chức một bữa tiệc trà riêng tư, mời một nhóm các phu nhân quyền lực, và cố ý mời An An đến. Đây rõ ràng là một bài kiểm tra xã hội khác, tinh vi và nguy hiểm hơn.

“Tôi không cần phải đi.” An An kiên quyết. “Đây là một cái bẫy xã hội, và tôi không có kinh nghiệm đối phó với nó. Bà ấy sẽ dùng sự thiếu hiểu biết về nghi thức xã giao của tôi để làm tôi bối rối.”

“Cô phải đi.” Dật Phong nói, anh đã thay quần áo thoải mái hơn, mặc một chiếc áo len cashmere màu tối. “Đây là ngoại giao, không phải chiến lược M&A. Chúng ta đã công khai, cô không thể trốn tránh sự chú ý của mẹ tôi. Hơn nữa, đó là cách duy nhất để chúng ta biết được mẹ tôi đang nhắm vào điều gì tiếp theo. Tôi sẽ đi cùng cô, nhưng nhiệm vụ của cô là thể hiện sự tự tin và… sự sở hữu. Cô không phải là người mới bước chân vào thế giới này. Cô là người phụ nữ của tôi, và cô phải hành động như vậy.”

An An cảm thấy một làn sóng bực bội khác dâng lên. Cô không muốn trở thành công cụ để Dật Phong kiểm soát mẹ mình. Nhưng cô biết, cô đã ký hợp đồng.

Tại bữa tiệc trà, An An cảm thấy như một con cá mắc cạn trong một bể cá vàng. Các phu nhân quý tộc, tóc búi cao, trang sức lấp lánh, nhìn cô với sự tò mò và đánh giá. Bà Thẩm giới thiệu cô với sự lạnh lùng giả tạo.

“Đây là Lý An An, Trưởng ban Chiến lược của T&D. Cô ấy là ‘người tình’ mới của Dật Phong. Cô ấy rất tài giỏi trong việc tính toán lợi nhuận, nhưng có lẽ không quen với những cuộc trò chuyện ngoài công việc.”

Một phu nhân, Bà Lâm, người có con gái mà Bà Thẩm muốn Dật Phong kết hôn, mỉm cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt đầy khinh miệt. “Cô Lý trẻ thật. Nghe nói cô mới từ một gia đình… khá bình thường. Thật may mắn khi Dật Phong đã nâng đỡ cô. Nhưng cô Lý này, trong giới thượng lưu, danh tiếng quan trọng hơn tài năng. Quá khứ nghèo khó rất khó che giấu.”

Lời nói của Bà Lâm như một mũi dao đâm thẳng vào nỗi đau của An An. Cô biết họ đang cố gắng làm cô bối rối. Cô cố gắng nhớ lại bài tập của Dật Phong. Đừng để lộ sự miễn cưỡng. Hãy nhìn anh ta.

Cô nhìn Dật Phong, ánh mắt cô lúc này không phải là tín hiệu ‘cứu viện’, mà là một lời thách thức. Dật Phong hiểu. Anh không cần phải che chắn cô. Anh cần cô tự chiến đấu, nhưng với sự hỗ trợ từ anh.

Dật Phong bước tới, không nói gì, anh đặt tay lên eo An An, kéo cô sát vào người mình, một cử chỉ hoàn toàn mang tính sở hữu và gần gũi. Anh nhìn thẳng vào Bà Lâm.

“Bà Lâm, tôi phải xin lỗi. An An không phải là người may mắn được tôi nâng đỡ. Tôi mới là người may mắn có được cô ấy. T&D đã được hưởng lợi từ sự xuất sắc của cô ấy, và tôi cũng vậy. Cô ấy không đến từ gia đình giàu có, nhưng cô ấy đã tự xây dựng nên đế chế của riêng mình. Trong thế giới của tôi, giá trị của một người phụ nữ được đo bằng trí tuệ, chứ không phải bằng số tiền thừa kế. Và tôi tin, không ai có thể sánh bằng cô ấy.”

Anh dừng lại, và lần này, anh cúi xuống, thì thầm vào tai An An, đủ lớn để cả bàn nghe thấy. “Đừng nghe họ. Cô là của tôi, và tôi muốn cả thế giới biết điều đó.”

An An cảm thấy toàn thân run lên. Sự gần gũi này đã vượt quá mọi ranh giới của họ. Nhưng nó lại là câu trả lời hoàn hảo cho Bà Lâm và Bà Thẩm. Cô ngay lập tức nhập vai. Cô quay sang Dật Phong, ánh mắt cô chứa đựng sự biết ơn, ngưỡng mộ, và một chút kiêu hãnh. Cô đặt tay lên ngực anh, một cử chỉ nhỏ nhưng đầy thân mật.

“Cảm ơn anh, Dật Phong.” Cô nói, giọng nói dịu dàng. “Tôi cũng tin rằng, không ai có thể làm đối tác của tôi tốt hơn anh. Cảm ơn Bà Thẩm và Bà Lâm đã cho chúng tôi cơ hội để thể hiện điều đó.”

Nụ cười chiến thắng của An An, nụ cười của một người phụ nữ được yêu và được bảo vệ, đã làm câm lặng tất cả. Bà Thẩm chỉ có thể mỉm cười một cách gượng gạo.

Trở về Penthouse đêm đó, An An cảm thấy kiệt sức. Cô lao thẳng vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa. Dật Phong theo sau.

“Lý An An,” anh nói, “cô đã làm tốt. Cô đã sử dụng sự kiêu ngạo của họ để làm cho vai diễn của chúng ta trở nên hoàn hảo. Nhưng tôi cần biết, Bà Lâm đã đề cập đến quá khứ nào của cô? Tôi cần thông tin để chuẩn bị phòng thủ.”

An An nhìn anh, cô biết đã đến lúc phải nói sự thật, ít nhất là một phần. “Gia đình tôi… không còn nữa. Mười lăm năm trước, cha tôi đã bị buộc tội tham ô công quỹ, và ông ấy đã tự tử. Mẹ tôi bị bệnh nặng và tôi đã phải gánh vác mọi khoản nợ. Đó là lý do tại sao tôi ám ảnh với sự hoàn hảo và sự nghiệp, và đó là lý do tại sao tôi cần một triệu đô la đó. Tôi không muốn quá khứ đó làm ảnh hưởng đến T&D. Bà Lâm đang ám chỉ đến sự mất danh dự này.”

Dật Phong hoàn toàn im lặng. Anh không hề ngạc nhiên, chỉ có sự điềm tĩnh và sự đánh giá sâu sắc. Anh không hỏi thêm chi tiết, anh chỉ đơn giản là chấp nhận sự thật.

“Tôi hiểu.” Anh nói sau một lúc lâu. “Trần Hạo sẽ sử dụng thông tin này. Hắn sẽ nói cô là con gái của một tội phạm tài chính, và cô đang cố gắng bù đắp cho lỗi lầm của cha mình bằng cách phá hoại T&D từ bên trong. Chúng ta sẽ làm gì?”

An An, mệt mỏi và dễ bị tổn thương, nói: “Chúng ta sẽ không phủ nhận. Chúng ta sẽ đối diện với nó. Anh sẽ nói rằng anh biết tất cả, và anh yêu tôi vì sự dũng cảm khi đứng dậy sau thất bại đó. Chúng ta sẽ biến quá khứ đó thành câu chuyện tình yêu của chúng ta, câu chuyện về sự cứu chuộc và niềm tin tuyệt đối.”

Dật Phong bước đến, anh không chạm vào cô, nhưng ánh mắt anh lại gần gũi hơn bao giờ hết. “Đó là một chiến lược mạo hiểm, nhưng là chiến lược tốt nhất. Cô dám nghĩ, dám làm. Tôi ngưỡng mộ điều đó.” Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, một cử chỉ lần đầu tiên không mang tính chiến thuật. “Cô đã cho tôi thấy sự dũng cảm thực sự, Lý An An. Và tôi đã đặt cược đúng.”

Anh cúi xuống, và lần này, nụ hôn của anh không phải là sự phòng thủ, mà là sự xác nhận. Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc, kéo dài, chứa đựng sự tôn trọng và một lời hứa ngầm về sự bảo vệ. An An không chống cự. Cô đặt tay lên cổ anh, đáp lại bằng tất cả sự rối bời và sự tin tưởng mà cô đang cố gắng phủ nhận. Trong vòng tay anh, cô cảm thấy mình không còn là Trưởng ban Chiến lược nữa, mà là một người phụ nữ đang tìm kiếm một bến đỗ an toàn giữa cơn bão. Giả yêu, hay là thật? Ranh giới đã mờ đi, và cả hai đều không thể quay lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×