tình yêu ở cấp độ chiến lược

Chương 5: Lằn Ranh Của Sự Thật


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm kính lớn của Penthouse, rọi vào phòng làm việc, nhưng không thể xua tan được sự ngột ngạt sau đêm qua. Cả Lý An An và Thẩm Dật Phong đều tránh nhìn thẳng vào mắt nhau. Nụ hôn đó đã phá vỡ rào chắn cuối cùng giữa họ, biến mối quan hệ từ hợp đồng khô khan thành một sự ràng buộc cảm xúc không rõ ràng. An An cố gắng hành động như bình thường, tay lướt trên bàn phím, nhưng mỗi chuyển động của Dật Phong đều khiến cô giật mình. Cô đã không còn chỉ là đối tác chiến lược của anh; cô đã là một bí mật mà anh đang chia sẻ, một điểm yếu mà anh quyết định bảo vệ.

Dật Phong bước đến, không nói lời nào về đêm trước. Anh đặt một ly cà phê đen sánh đặc trước mặt cô. “Kế hoạch của cô là hoàn hảo,” anh bắt đầu, giọng anh khàn hơn một chút so với bình thường, có lẽ là dấu vết của sự căng thẳng. “Chúng ta sẽ đối diện với quá khứ. Tuy nhiên, để chiến thắng, chúng ta cần một sân khấu lớn hơn. T&D có buổi Dạ tiệc từ thiện hàng năm vào tối mai. Toàn bộ Hội đồng Quản trị, các nhà đầu tư lớn và giới truyền thông đều sẽ có mặt. Nếu Trần Hạo muốn ra đòn quyết định, đó sẽ là thời điểm.”

An An ngước lên, tim cô đập mạnh. “Gala từ thiện. Đó là một cơ hội tuyệt vời để chúng ta định hình lại câu chuyện. Chúng ta sẽ biến sự mất danh dự của cha tôi thành bằng chứng về sự kiên cường của tôi, và biến sự lựa chọn của anh thành bằng chứng về tình yêu vượt qua định kiến.”

Dật Phong gật đầu, ánh mắt anh đầy sự ngưỡng mộ. “Đúng vậy. Chúng ta gọi đây là ‘Kế hoạch Cứu chuộc’. Tôi sẽ là người mở lời, tuyên bố tôi biết rõ quá khứ của cô, và tôi là người hoàn toàn đứng về phía cô. Cô sẽ nói về tầm nhìn về một T&D vượt ra ngoài sự giàu có, hướng đến giá trị nhân văn và sự đổi mới.”

Họ dành cả ngày để chuẩn bị cho buổi diễn lớn nhất trong sự nghiệp của họ. Không chỉ là kịch bản lời nói, mà còn là kịch bản cảm xúc. Dật Phong đã đặt mua một chiếc váy haute couture màu đen tuyền cho An An, thiết kế tối giản nhưng mạnh mẽ, tôn lên vẻ quyền lực và sự gợi cảm tinh tế của cô.

“Màu đen là màu của sự bí ẩn và quyền lực,” Dật Phong giải thích khi cô thử váy. “Nhưng đêm nay, nó là màu của nền tảng vững chắc. Cô không phải là một người chơi mới bước vào ánh sáng; cô là Nữ hoàng của tôi, và cô ấy đang mặc áo giáp của mình.”

Khi An An mặc chiếc váy, cô cảm thấy sự thay đổi. Đó không chỉ là quần áo, đó là một vai diễn mới, một tuyên bố về danh tính. Cô bước ra khỏi phòng, và Dật Phong nhìn cô, ánh mắt anh không còn sự tính toán, mà là một khoảnh khắc của sự kinh ngạc chân thật.

“Tuyệt vời,” anh thì thầm, sau đó tự điều chỉnh lại giọng. “Giờ, luyện tập màn trình diễn. Đêm nay, sự gần gũi phải đạt đến mức cao nhất. Không còn là giả vờ nữa. Chúng ta phải hành động như thể chúng ta đã sống cùng nhau hàng năm trời.”

Anh nắm lấy tay cô, chỉ dạy cô cách mỉm cười với báo chí, cách dựa vào anh một cách tự nhiên khi đứng cạnh nhau, và quan trọng nhất, cách nhìn anh khi anh nói về cô. “Hãy nhìn tôi như thể tôi là người đàn ông duy nhất trên thế giới này mà cô tin tưởng, Lý An An. Hãy cho tôi thấy sự yếu đuối, sự cần thiết, và niềm hy vọng trong ánh mắt cô.”

Sự luyện tập của họ trở nên quá đà. Anh kéo cô vào lòng, tựa cằm lên tóc cô. Anh sửa chiếc vòng cổ cho cô, ngón tay anh lướt qua gáy cô. Tất cả đều là diễn, nhưng sự đụng chạm quá thực, quá thân mật, đến nỗi An An bắt đầu thấy khó thở. Cô nhận ra, mình không thể phân biệt được đâu là người đàn ông trong hợp đồng, và đâu là người đàn ông đang thực sự muốn cô.

“Anh có chắc là chúng ta không nên giữ khoảng cách chuyên nghiệp hơn không?” An An hỏi, giọng cô hơi run.

Dật Phong siết chặt vòng tay. “Khoảng cách chuyên nghiệp đã chết đêm qua, An An. Cô đã cho tôi thấy sự thật của cô, và tôi đã xác nhận sự bảo vệ của tôi. Trần Hạo sẽ không tin vào một sự gần gũi nửa vời. Hắn cần thấy sự điên cuồng, sự cuồng si của tôi đối với cô, để hắn biết rằng tôi sẵn sàng đốt cháy T&D để bảo vệ người phụ nữ của mình. Cô có hiểu không? Chúng ta đang vượt qua sự chuyên nghiệp. Chúng ta đang tiến vào cấp độ của sự hy sinh cá nhân.”

Đêm Gala, mọi thứ đều lộng lẫy và choáng ngợp. Dật Phong và An An bước vào, và ngay lập tức trở thành tâm điểm. An An tự tin bước đi bên cạnh Dật Phong, chiếc váy đen ôm sát cơ thể, tỏa ra sức hút không thể cưỡng lại. Cô dựa vào anh, cười và thì thầm, tạo ra một hình ảnh hoàn hảo về một cặp đôi quyền lực và đang yêu.

Bà Thẩm, mặc dù không vui vẻ, vẫn phải chào đón họ. “Dật Phong, con thật sự đã chọn cô Lý. Mẹ hy vọng cô ấy sẽ không làm con thất vọng.”

Dật Phong siết chặt eo An An. “An An không bao giờ làm con thất vọng, Mẹ. Cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất của con, cho T&D và cho con.”

Khi bữa tiệc lên đến đỉnh điểm, Dật Phong bước lên sân khấu để phát biểu. An An đứng dưới, tim đập thình thịch. Đây là khoảnh khắc của sự thật.

Dật Phong bắt đầu bằng việc nói về tầm nhìn của T&D, nhưng sau đó, anh chuyển sang chủ đề cá nhân một cách đột ngột.

“Mọi người đều biết về T&D, về tài sản, về thành công. Nhưng ít ai biết về Lý An An, người phụ nữ đã đồng hành cùng tôi trong những quyết định lớn nhất. Cô ấy là bộ não của T&D. Nhưng cô ấy còn là một chiến binh.”

Anh nhìn thẳng vào An An, ánh mắt anh đầy tình cảm mãnh liệt giả tạo (và có lẽ là thật). “Tôi biết rõ mọi chuyện về cô ấy. Tôi biết cô ấy không đến từ một gia đình giàu có. Tôi biết cô ấy đã phải làm việc không ngừng nghỉ để trả hết những khoản nợ của cha mình, người đã bị kết tội tham ô công quỹ và tự kết thúc cuộc đời trong sự ô nhục. Tôi biết tất cả.”

Cả khán phòng im lặng. Sự xì xào bắt đầu lan ra.

Ngay lúc đó, màn hình lớn phía sau Dật Phong, vốn dùng để chiếu logo T&D, bỗng bị chiếm quyền kiểm soát. Một đoạn video clip cũ kỹ xuất hiện: một ngôi nhà tồi tàn, hình ảnh An An thời trẻ đang gồng gánh những thùng hàng nặng nề, và sau đó là hình ảnh đen trắng của một tờ báo cũ với tiêu đề lớn về vụ bê bối của cha cô.

Trần Hạo đã ra đòn. Hắn không chỉ làm rò rỉ thông tin, hắn còn dàn dựng nó thành một cuộc tấn công trực tiếp, làm bẽ mặt An An trước mọi người.

An An cảm thấy máu đông lại. Cô muốn chạy trốn, muốn biến mất. Nhưng cô nhớ đến lời Dật Phong: Cô là Nữ hoàng của tôi. Cô đang mặc áo giáp. Cô ngước nhìn Dật Phong. Anh không hề bối rối. Anh vẫn đứng vững như một ngọn núi.

Dật Phong quay lại nhìn màn hình, sau đó quay lại khán phòng với một nụ cười khinh miệt.

“Rất thú vị,” anh nói, giọng anh đầy uy lực. “Trần Hạo đã rất cố gắng để làm bẽ mặt người phụ nữ của tôi. Nhưng hắn đã quên một điều. Tôi không quan tâm đến quá khứ. Tôi chỉ quan tâm đến tương lai. Hắn muốn cho các vị thấy sự nghèo khó và thất bại. Tôi lại thấy sự kiên cường và lòng dũng cảm. Cô ấy không bao giờ bỏ cuộc. Cô ấy đã trả hết nợ danh dự của gia đình bằng mồ hôi và trí tuệ của mình. Một người phụ nữ như vậy, liệu có thể bị lung lay bởi một khoản tiền nhỏ của JX hay không? Tuyệt đối không.”

Dật Phong bước xuống sân khấu. Anh đi thẳng đến chỗ An An, nắm lấy tay cô, kéo cô trở lại sân khấu. Anh ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô.

“Hôm nay, tôi không chỉ tuyên bố Lý An An là đối tác chiến lược của tôi, tôi tuyên bố cô ấy là người phụ nữ mà tôi sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ. Ai nghi ngờ cô ấy, là nghi ngờ tôi. Ai tấn công cô ấy, là tuyên chiến với T&D.”

Anh quay An An lại, đối diện với anh. Trước hàng trăm cặp mắt, Dật Phong cúi xuống, và hôn cô. Lần này, nụ hôn không còn nhẹ nhàng, mà mãnh liệt, tuyệt đối, công khai, như một lời tuyên bố không thể chối cãi.

An An đáp lại nụ hôn đó bằng tất cả sự biết ơn và tình cảm hỗn loạn mà cô đang cảm thấy. Nước mắt cô bắt đầu rơi, nhưng cô không khóc vì xấu hổ, cô khóc vì sự cứu chuộc mà Dật Phong đã mang lại. Cô đã được công khai chấp nhận, không phải bất chấp quá khứ, mà chính vì quá khứ.

Khi họ buông nhau ra, Dật Phong lau nước mắt cho cô bằng ngón cái. “Tôi đã thắng, Lý An An. Giờ thì, chúng ta cùng nhau chiến thắng.”

Hành động của Dật Phong đã thay đổi toàn bộ không khí. Từ sự nghi ngờ và phán xét, khán phòng chuyển sang sự ngưỡng mộ và tán dương. Trần Hạo đã thất bại thảm hại. Câu chuyện về một vị Tổng giám đốc lạnh lùng yêu một cô gái đã vượt qua mọi sóng gió, đã đánh bại mọi âm mưu chia rẽ.

Sáng hôm sau, T&D và Lý An An trở thành tiêu điểm của mọi tờ báo. Không phải là bê bối, mà là chuyện tình cổ tích hiện đại. Dật Phong đã thành công trong việc biến tấn công thành phòng thủ.

Trong Penthouse, An An ngồi nhìn bài báo. Cô không thể phủ nhận sự thật rằng, cô đã yêu người đàn ông này, người đã biến nỗi hổ thẹn lớn nhất của cô thành niềm kiêu hãnh.

Dật Phong bước vào, vẻ ngoài điềm tĩnh quen thuộc, nhưng ánh mắt anh lại có sự dịu dàng khác lạ. “Chúng ta đã hoàn thành xuất sắc, An An. Nhưng tôi cần cô hiểu, từ giây phút tôi đứng trên sân khấu đêm qua và nói về quá khứ của cô, hợp đồng của chúng ta đã thay đổi. Tôi không còn đóng vai nữa. Tôi không thể chịu đựng được việc thấy cô bị tổn thương. Tôi đã vượt qua ranh giới của mình. Và tôi nghĩ, cô cũng vậy.”

An An không thể nói nên lời. Cô biết anh nói đúng. Cô đã tin tưởng anh, đã dựa vào anh. Sự chuyên nghiệp của cô đã bị tình cảm chi phối.

“Tôi… tôi không biết.” Cô thành thật. “Tôi không biết đâu là giả, đâu là thật nữa, Dật Phong. Anh đã cứu tôi. Anh đã cho tôi một danh dự mới. Tôi nợ anh.”

Anh lắc đầu. “Cô không nợ tôi gì cả. Chúng ta là đối tác. Nhưng đối tác không có nghĩa là chúng ta phải dối lòng. Tôi không cần cô yêu tôi, An An. Tôi chỉ cần cô chấp nhận sự thật. Ranh giới đã bị phá vỡ. Chúng ta đã chia sẻ một cuộc chiến, và một bí mật quá lớn. Giờ thì, chúng ta không thể quay lại. Mối quan hệ của chúng ta, dù là hợp đồng hay không, đã trở nên vĩnh viễn.”

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má cô. “Giờ thì, chúng ta phải tập trung vào Trần Hạo. Hắn sẽ không dừng lại. Hắn sẽ tìm kiếm một điểm yếu mới. Và chúng ta sẽ sẵn sàng.” An An gật đầu. Cô biết, cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, nhưng lần này, cô đã có người đàn ông này bên cạnh, không chỉ là đối tác, mà là người yêu giả dối của cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×