tình yêu sau đổ vỡ

Chương 3: Căn Hộ Số 13


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh đứng ngây người trước cửa căn hộ số 13, nhìn theo bóng lưng vội vã của người phụ nữ hàng xóm. Anh cảm thấy một sự hối lỗi sâu sắc vì đã làm vấy bẩn chiếc áo len của cô bằng vết sơn đỏ. Anh đã cố gắng đuổi theo, nhưng cô đã biến mất vào sau cánh cửa đóng sầm của căn hộ đối diện.

"Cô ấy bị làm sao vậy?" thợ sơn hỏi.

"Cô ấy... không thích màu sắc," Minh lẩm bẩm, rồi thở dài.

Minh là một họa sĩ thiết kế nội thất tự do. Anh quyết định mua căn hộ số 13 này—căn hộ mà mọi người trong khu đều coi là xui xẻo vì nó nằm đối diện căn hộ tối tăm của Hạ—vì anh yêu thích sự tĩnh lặng và ánh sáng tự nhiên tràn vào. Anh cần ánh sáng để vẽ và để sống.

Căn hộ số 13 của Minh là một thế giới đối lập hoàn toàn với căn hộ của Hạ. Tường được sơn màu xanh ngọc bích dịu mát, sàn gỗ sáng bóng, và khắp nơi là những bức tranh rực rỡ và chậu cây xanh tươi. Đó là một không gian mở, đầy hơi thở và sự sống. Minh tin rằng màu sắc có sức mạnh chữa lành, và anh luôn cố gắng mang chúng vào cuộc sống của người khác.

Sự Cô Độc Đáng Ngờ

Khi sắp xếp đồ đạc, Minh vô tình thấy một chồng hộp carton bị bỏ lại ở góc hành lang, có lẽ là của người chuyển đi trước. Bên trên chiếc hộp là một bức ảnh cũ kỹ, bị rách một góc.

Bức ảnh chụp một cặp đôi đang cười hạnh phúc dưới ánh nắng. Cô gái trong ảnh chính là Hạ, với mái tóc dài và nụ cười rạng rỡ mà anh chưa từng thấy. Khác biệt một trời một vực so với người phụ nữ lạnh lùng, luôn né tránh ánh mắt anh.

Minh lập tức hiểu ra. Sự lạnh lùng của cô không phải là bản chất, mà là một bức tường được dựng lên để bảo vệ chính mình. Anh nhìn căn hộ đối diện, và sự cô độc của Hạ giờ đây mang một ý nghĩa khác—đó là kết quả của một mất mát lớn và một tổn thương sâu sắc.

Anh cất bức ảnh đi, không phải vì tò mò, mà vì sự đồng cảm lặng lẽ. Anh đã từng trải qua nỗi đau mất mát, và anh biết rằng, đôi khi, sự chữa lành đến từ những điều thầm lặng nhất.

Món Quà Chuộc Lỗi

Minh quyết định phải làm gì đó để chuộc lỗi về vết sơn đỏ, nhưng không muốn làm phiền Hạ. Anh biết một lời xin lỗi trực tiếp có thể sẽ bị cô từ chối lạnh lùng.

Anh nhớ lại hình ảnh cô đang vội vã đi mua đồ, và vẻ mặt mệt mỏi của cô.

Minh pha một tách cà phê Arabica nóng hổi, loại cà phê mà anh đã phải tỉ mỉ rang xay. Anh bỏ thêm một chút vỏ cam để tạo ra một hương vị ấm áp, tinh tế. Anh đặt tách cà phê vào một chiếc cốc sứ trắng đơn giản (không màu mè), cùng với một hộp bánh quy bơ nhỏ mà anh tự làm.

Minh rón rén đi ra hành lang. Anh đặt cốc cà phê và hộp bánh một cách nhẹ nhàng trước cửa căn hộ của Hạ. Anh đảm bảo mọi thứ đều ấm áp nhưng không gây ồn ào. Anh gõ cửa nhẹ một lần, rồi nhanh chóng quay lại căn hộ số 13.

Vài phút sau, Minh hé cửa nhìn ra. Chiếc cốc cà phê vẫn còn đó. Anh thở dài. Cô ấy đã từ chối.

Nhưng sau khoảng mười phút, cánh cửa căn hộ của Hạ mở hé ra. Một bàn tay mảnh mai nhanh chóng đưa ra, cầm lấy cốc cà phê và hộp bánh, rồi cánh cửa lại đóng sầm lại. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, như thể cô sợ bị bắt gặp.

Minh mỉm cười. Đó không phải là lời chấp nhận, nhưng cũng không phải là lời từ chối hoàn toàn. Bức tường lạnh lẽo đã bị chọc thủng một lỗ nhỏ, chỉ đủ để một hơi ấm mỏng manh lọt vào.

Anh hiểu rằng, sự chữa lành là một hành trình dài và thầm lặng. Anh không cần phải ồn ào. Anh chỉ cần âm thầm ở đó, như một điểm tựa yên tĩnh, cho đến khi cô sẵn sàng bước ra khỏi thế giới đen trắng của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×