Đã ba ngày kể từ vụ sơn đỏ, và thói quen mới đã hình thành. Mỗi sáng, Hạ mở cửa và thấy một tách cà phê ấm áp cùng một hộp bánh quy nhỏ trước cửa. Cô vẫn không để lại lời nhắn, nhưng cô luôn uống hết cà phê. Sự quan tâm âm thầm của Minh không ồn ào hay vồ vập, khiến bức tường cảnh giác của Hạ không thể tìm ra lý do để phản công.
Cô vẫn sống trong thế giới đen trắng của mình, nhưng vị cà phê Arabica thoang thoảng vỏ cam đã mang lại một dư vị mới, một chút ấm áp len lỏi vào cuộc sống lạnh lẽo.
Sự Cố Ống Nước
Chiều hôm đó, Hạ đang ở trong phòng rửa ảnh. Đây là nơi duy nhất cô cảm thấy hoàn toàn kiểm soát được mọi thứ: ánh sáng đỏ mờ ảo, mùi hóa chất quen thuộc, và sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Bỗng nhiên, một tiếng rắc lớn vang lên. Sau đó là tiếng nước chảy xối xả, ngày càng to hơn.
Hạ hoảng hốt. Nước đang trào ra từ góc tường nhà tắm, lan nhanh ra sàn gỗ. Đó là đường ống nước cũ kỹ của khu chung cư đã bị vỡ. Trong vài phút, nước đã ngập phòng tắm và đang rỉ ra ngoài hành lang.
Cô tìm kiếm số điện thoại của ban quản lý chung cư, nhưng không thể tìm thấy. Cô hoảng loạn. Phòng rửa ảnh là thánh địa của cô, nơi chứa những bức ảnh chưa kịp tráng và những hóa chất nguy hiểm.
Bất lực và sợ hãi lần đầu tiên xâm chiếm Hạ sau nhiều năm. Cô không thể tự mình xử lý việc này.
Tiếng Chuông Cửa Mỏng Manh
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, không phải tiếng gõ dồn dập, mà là một tiếng kêu mỏng manh, lịch sự, chỉ một lần.
Hạ biết đó là ai. Có lẽ Minh đã nghe thấy tiếng nước. Cô do dự. Phá vỡ sự cô độc là điều cuối cùng cô muốn, nhưng nếu không, căn hộ của cô sẽ bị tàn phá.
Hạ mở cửa. Minh đứng đó, anh không mặc áo thợ sơn mà mặc áo thun trắng sạch sẽ. Vẻ mặt anh ta không tò mò, chỉ có sự lo lắng chân thành.
"Tôi nghe thấy tiếng nước rất lớn," Minh nói, giọng anh ta trầm và rõ ràng. "Hình như ống nước nhà cô bị vỡ. Cô cần giúp không? Tôi có một chút kinh nghiệm sửa chữa đơn giản."
Hạ nhìn vết nước đang lan nhanh dưới chân mình, rồi nhìn Minh. Cô cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu giả dối nào trong mắt anh, nhưng chỉ thấy sự sẵn lòng giúp đỡ không hề toan tính.
"Vâng... làm ơn," Hạ thốt ra, giọng cô lạc đi vì sợ hãi. Đó là lời đầu tiên cô nói với anh một cách chính thức, và nó là một lời cầu cứu.
Pháo Đài Bị Phá Vỡ
Minh lập tức hành động. Anh không hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng tìm van nước tổng và khóa lại. Sau đó, anh bình tĩnh vào phòng tắm. Anh nhanh chóng xác định điểm vỡ và dùng băng keo chuyên dụng quấn tạm thời, ngăn chặn dòng nước lớn.
Hạ đứng dựa vào khung cửa, nhìn anh làm việc. Cô thấy đôi tay anh không chỉ khéo léo với cọ vẽ mà còn chắc chắn với dụng cụ sửa chữa. Anh làm việc một cách tập trung và không hề phàn nàn về sự lộn xộn.
Khi mọi thứ đã được kiểm soát tạm thời, Minh lau tay. "Tạm ổn rồi. Cô cần gọi thợ chuyên nghiệp đến thay đoạn ống đó. Tôi có thể tìm số cho cô."
"Cảm ơn," Hạ nói, giọng cô đã bình tĩnh hơn. Cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có.
Minh nhìn cô. Anh thấy đôi mắt cô, vốn luôn trống rỗng, giờ đã ánh lên sự biết ơn và cả sự mệt mỏi.
"Cô không cần phải giữ mọi thứ một mình đâu," Minh nói, ánh mắt anh ta nhẹ nhàng, không hề phán xét. Anh chỉ nói một câu, rồi quay lưng bước ra khỏi căn hộ.
Hạ đứng giữa sàn nhà ướt át. Lối đi giữa nỗi đau của cô đã bị nước làm ướt, và bức tường cô xây dựng đã bị tiếng chuông cửa mỏng manh đó, cùng với sự giúp đỡ âm thầm của người hàng xóm số 13, chọc thủng một lỗ lớn.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Hạ cảm thấy một sự kết nối mong manh với thế giới bên ngoài. Cô biết, Minh không chỉ sửa ống nước, mà còn đã âm thầm sửa chữa một phần nhỏ trong sự cố chấp của cô.