Sau sự cố ống nước, sự xuất hiện của Minh không còn là sự xâm phạm mà trở thành một hiện diện thầm lặng trong cuộc đời Hạ. Cô đã gọi thợ sửa ống nước theo lời khuyên của anh, và mọi thứ đã trở lại bình thường, nhưng cảm giác về một người hàng xóm đáng tin cậy vẫn còn đọng lại.
Hạ đã ngừng việc đóng kín rèm cửa hoàn toàn. Cô chỉ để lại một khe hở nhỏ, đủ để một tia sáng mỏng manh lọt vào, và đủ để cô có thể nhìn thoáng qua căn hộ số 13 đối diện.
Hơi Ấm Không Lời
Thói quen đặt cà phê vẫn tiếp diễn. Nhưng sáng nay, bên cạnh cốc cà phê quen thuộc, có một chậu cây nhỏ được đặt cạnh. Đó là một chậu cỏ may mắn (oxalis triangularis), với những chiếc lá màu tím thẫm rực rỡ và nhỏ bé.
Hạ nhìn chậu cây, màu tím thẫm đối lập hoàn toàn với tông màu xám của hành lang. Cô nhấc chậu cây lên, không phải với sự nghi ngờ như trước, mà với một chút tò mò. Cô nhớ lại vết sơn đỏ trên áo len, và màu tím này, dù đậm, vẫn là sắc màu mà cô đã cố gắng loại bỏ khỏi cuộc sống của mình.
Cô mang chậu cây vào nhà. Cô đặt nó trên bệ cửa sổ, nơi hiếm hoi được tiếp xúc với ánh sáng. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, một vật thể sống và có màu tồn tại bên trong căn hộ của Hạ.
Cô không thừa nhận sự tồn tại của nó, nhưng thỉnh thoảng, khi làm việc, mắt cô lại vô tình hướng về phía chiếc lá tím. Nó như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng sự sống và sắc màu vẫn tồn tại, ngay cả khi cô cố gắng lẩn tránh chúng.
Chiếc Khăn và Lời Cảm Ơn Thầm Lặng
Hạ biết mình nợ Minh một lời cảm ơn, không chỉ vì cà phê, bánh quy, mà vì sự giúp đỡ kịp thời với ống nước. Cô đã không nói ra lời nào từ sau sự cố.
Cô tìm trong tủ đồ, lấy ra một chiếc khăn len mới tinh, màu trắng ngà—màu trung tính nhất trong tủ của cô. Đây là chiếc khăn cô đã định đan cho Tuấn trước khi mọi chuyện xảy ra. Cô đã cất nó đi, coi nó như một thất bại của tình yêu.
Bây giờ, cô dùng nó để đền đáp cho Minh. Cô gấp chiếc khăn lại gọn gàng, đặt vào một túi giấy trắng. Cô đặt nó trước cửa căn hộ số 13. Cùng với chiếc khăn, cô để lại tách cà phê rỗng của mình, sạch sẽ.
Hạ quay về nhà, lòng cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút. Đó không phải là một sự hàn gắn, chỉ là một sự trao đổi lịch sự để xóa nợ. Nhưng đó là một bước tiến lớn: cô đã chủ động bày tỏ sự tương tác, dù chỉ bằng vật chất, chứ không phải lời nói.
Lời Nhắn Nơi Cửa Sổ
Sáng hôm sau, Hạ thấy chiếc khăn đã biến mất. Tách cà phê mới vẫn ở đó, nhưng lần này, Minh để lại một mẩu giấy nhỏ được kẹp dưới đế cốc.
Hạ nhặt mẩu giấy lên. Nét chữ của Minh gọn gàng và tinh tế, như một họa sĩ:
"Chiếc khăn rất đẹp. Cảm ơn cô. Nhưng xin cô đừng nghĩ về 'nợ' hay 'trao đổi'. Tôi chỉ muốn chia sẻ một chút ấm áp, như hơi ấm nơi cửa sổ mà cô đã mở ra. Tên tôi là Minh."
Hạ cảm thấy má mình nóng lên. Anh ta biết cô đã mở rèm. Anh ta không chỉ quan sát cô mà còn nhận ra sự thay đổi nhỏ đó, sự thay đổi mà cô nghĩ là vô hình.
"Hơi ấm nơi cửa sổ," Hạ lặp lại. Cô nhìn ra ngoài, nơi ánh nắng đầu ngày bắt đầu chiếu rọi, soi sáng chiếc cỏ may mắn màu tím trên bệ cửa sổ.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Hạ không cảm thấy khó chịu vì bị nhìn thấu, mà cảm thấy một sự kết nối mong manh. Bức tường của cô vẫn vững chắc, nhưng đã có một cánh cửa sổ nhỏ mở ra, cho phép "hơi ấm" từ Minh nhẹ nhàng lan tỏa vào.