Sự xuất hiện của Minh và chiếc chậu cỏ may mắn đã tạo ra một sự thay đổi tinh tế trong cuộc sống của Hạ. Cô đã bắt đầu để cửa sổ mở hé, cho phép những tia nắng mỏng manh hiếm hoi lọt vào căn hộ. Chiếc chậu cây màu tím thẫm vẫn ở đó, trên bệ cửa sổ, như một lời nhắc nhở rằng thế giới vẫn còn những sắc màu và sự sống.
Tuy nhiên, bức tường của cô vẫn chưa sụp đổ. Cô không tìm cách tương tác với Minh, chỉ chấp nhận những món quà nhỏ của anh như một sự thỏa hiệp. Hạ vẫn sống trong thế giới đen trắng của mình, và nỗi đau trong quá khứ vẫn luôn chực chờ để trở lại.
Sự Cố Với Chiếc Máy Ảnh
Một buổi chiều, Hạ đang chuẩn bị cho một dự án mới, một dự án ảnh phong cảnh. Cô lấy ra chiếc máy ảnh phim cũ mà cô yêu thích nhất. Đó là chiếc máy ảnh mà Tuấn đã tặng cô vào sinh nhật năm 20 tuổi. Chiếc máy ảnh này đã đi cùng cô trong nhiều chuyến đi, ghi lại mọi khoảnh khắc hạnh phúc của hai người.
Hạ đã không sử dụng nó từ sau tai nạn. Cô cất nó đi, như một cách lưu giữ ký ức, nhưng cũng như một cách tự trừng phạt.
Hôm nay, cô quyết định sử dụng lại nó, với hy vọng có thể chụp những bức ảnh mới, không còn gắn liền với quá khứ. Nhưng khi cô nhấn nút chụp, chiếc máy ảnh chỉ phát ra một tiếng "cạch" khô khốc, rồi tắt lịm. Hạ cố gắng tháo pin, lắp lại, nhưng chiếc máy ảnh vẫn im lìm.
Cô cảm thấy một cơn tuyệt vọng dâng trào. Chiếc máy ảnh đó là sợi dây duy nhất còn kết nối cô với quá khứ, dù đau buồn, nhưng vẫn là một phần của cô. Nó hỏng, như thể cuộc đời cô lại một lần nữa bị đứt gãy. Cô cố gắng sửa chữa, nhưng không thành công. Cô không muốn đem nó đến tiệm sửa chữa, vì cô không muốn bất cứ ai chạm vào kỷ vật này.
Bí Mật Lộ Diện
Trong lúc bất lực, Hạ nhớ ra Minh. Anh là một họa sĩ, một người có bàn tay khéo léo. Cô tin rằng anh có thể sửa được nó.
Một lần nữa, Hạ lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh. Cô mang chiếc máy ảnh, cùng với một chút do dự, đến căn hộ số 13. Cô gõ cửa.
Minh mở cửa, nụ cười ấm áp của anh ta khiến cô bớt căng thẳng. Anh thấy chiếc máy ảnh trong tay cô, vẻ mặt anh trở nên chăm chú.
"Tôi có thể giúp gì cho cô không?"
"Chiếc máy ảnh... nó bị hỏng," Hạ nói, giọng cô khẽ hơn bao giờ hết. "Tôi... tôi không muốn mang nó ra ngoài."
Minh gật đầu, không hỏi thêm. Anh mời cô vào. Căn hộ của anh ấm áp và tràn ngập ánh sáng. Những bức tranh với đủ màu sắc treo trên tường, và một mùi hương dịu nhẹ của sơn và gỗ.
Minh nhận lấy chiếc máy ảnh. Anh không hỏi về nguồn gốc của nó, chỉ lặng lẽ kiểm tra. Anh tháo pin, mở ống kính, và kiểm tra từng chi tiết nhỏ. Hạ đứng đó, cảm thấy khó xử và có chút bối rối khi phải ở trong không gian đầy màu sắc này.
Minh nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Một chiếc ốc vít nhỏ bị lỏng, khiến mạch điện bị đứt. Anh cẩn thận dùng một chiếc tuốc nơ vít nhỏ để vặn lại.
Trong lúc sửa chữa, Minh vô tình làm rơi chiếc máy ảnh. Nó không vỡ, nhưng chiếc nắp pin bật ra, và một cuộn phim cũ đã được chụp dở rơi xuống sàn. Cuộn phim đó đã nằm trong máy ảnh suốt ba năm qua.
Hạ hoảng hốt, định nhặt cuộn phim lên. Nhưng Minh đã nhanh tay hơn. Anh cầm lấy nó, vẻ mặt anh ta có một chút bối rối.
"Xin lỗi," anh nói. "Tôi sẽ không nhìn. Cô có muốn tôi tráng nó không?"
Hạ lắc đầu. "Không... xin đừng. Cảm ơn."
Khi Minh đưa cuộn phim cho cô, anh vô tình chạm vào lòng bàn tay cô. Mắt anh ta thoáng nhìn thấy một hình ảnh nhỏ trên chiếc máy ảnh. Đó là một bức ảnh khắc lazer một cặp đôi. Anh ta nhận ra cô, nhưng người đàn ông bên cạnh... là một người khác.
Bức ảnh khắc đó chính là lý do Hạ đã không thể sử dụng chiếc máy ảnh này.
Minh trả lại chiếc máy ảnh đã được sửa xong. "Xong rồi," anh nói. "Nó hoạt động bình thường."
Hạ nhận lấy chiếc máy ảnh, lòng cô nặng trĩu. Minh đã thấy. Anh đã thấy bí mật về quá khứ của cô. Anh đã thấy người đàn ông khác.
Hạ quay lưng, vội vã rời khỏi căn hộ, bỏ lại Minh và sự thật mà cô đã cố gắng chôn vùi. Cô đã cố gắng trốn tránh quá khứ, nhưng nó vẫn tìm đến cô, và lần này, nó đã được một người khác nhìn thấy.
Minh nhìn theo Hạ. Anh không nói ra bất cứ điều gì. Anh đã có câu trả lời cho sự cô độc của cô. Anh biết rằng anh không thể đơn giản là "sửa" cô, vì vết thương của cô sâu hơn bất kỳ chiếc máy ảnh nào.