tình yêu sau đổ vỡ

Chương 7: Dấu Vết Lạ Trên Bàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi Hạ vội vã rời đi, Minh đứng lặng lẽ trong căn hộ của mình, nhìn chiếc máy ảnh đã được sửa. Anh không còn nghĩ về chiếc máy ảnh nữa, mà về bức ảnh khắc lazer nhỏ bé mà anh đã thoáng thấy. Anh biết rằng câu chuyện của cô không chỉ đơn giản là một cú sốc, mà là một sự phản bội đã để lại vết thương sâu sắc.

Sự tò mò đã nhường chỗ cho sự thấu hiểu. Anh không muốn xâm phạm đời tư của cô, nhưng anh biết, nếu muốn giúp cô, anh phải hiểu được nỗi đau đó.

Cuốn Sổ Tay Bị Lãng Quên

Minh quyết định đi ra ngoài. Anh đến một quán cà phê quen thuộc, nơi anh thường vẽ phác thảo. Khi anh ngồi xuống, anh nhận thấy có một cuốn sổ tay nhỏ màu xám bị bỏ quên trên bàn. Anh biết ngay nó là của Hạ. Cô đã ngồi ở đây vài ngày trước, với chiếc máy ảnh của mình.

Minh cầm cuốn sổ lên. Anh không mở nó ngay lập tức. Anh đấu tranh với bản thân. Mở nó ra có phải là sự xâm phạm không? Nhưng anh biết, đây có thể là cơ hội duy nhất để anh hiểu cô, hiểu tại sao một con người từng rạng rỡ lại trở nên lạnh lẽo như vậy.

Cuối cùng, anh mở cuốn sổ.

Nét chữ của Hạ nhỏ, gọn gàng, nhưng lại đầy sự tuyệt vọng và căm phẫn. Cuốn sổ không phải là một nhật ký về cuộc sống hàng ngày, mà là một cuốn nhật ký của nỗi đau. Hạ đã ghi lại những suy nghĩ, những cơn ác mộng, và những cảm xúc bị kìm nén của mình.

Cô viết về người yêu cũ, Tuấn, về tình yêu mà cô từng tin là bất diệt. Cô viết về ngày cô phát hiện ra sự phản bội, không phải qua lời nói mà qua những hình ảnh, những tin nhắn được lưu lại trong điện thoại của anh ta sau tai nạn. Cô đã chứng kiến sự thật trần trụi, rằng người đàn ông cô yêu không chỉ dối trá mà còn có một cuộc sống thứ hai hoàn toàn khác.

Hạ viết về cảm giác của một người bị phản bội, bị tước đi không chỉ tình yêu mà cả niềm tin vào chính mình. Cô đã tự hỏi, liệu cô có mù quáng không, liệu cô có thật sự yêu một cái bóng không?

Những trang cuối cùng của cuốn sổ chỉ còn những dòng chữ nguệch ngoạc, những cảm xúc hỗn loạn không thành lời. Màu sắc bắt đầu biến mất khỏi những trang viết, chỉ còn lại màu đen của mực.

Minh đọc, và anh cảm nhận được nỗi đau của Hạ. Anh nhận ra rằng, vết thương của cô không phải là mất mát, mà là sự phá hủy niềm tin từ bên trong. Cô đã không thể tin vào bất cứ ai, và quan trọng hơn, không thể tin vào chính mình nữa.

Hòn Đá Cuối Cùng

Minh đóng cuốn sổ lại. Anh cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Anh cũng từng mất mát, từng trải qua nỗi đau, nhưng nó không phải là sự phản bội. Nỗi đau của Hạ là một loại khác, một vết sẹo tinh thần khó lành hơn nhiều.

Anh quyết định không trả lại cuốn sổ ngay. Anh sẽ giữ nó. Không phải để tò mò, mà để tôn trọng câu chuyện của cô. Anh muốn trả nó lại vào đúng thời điểm, khi cô đã sẵn sàng.

Minh quay trở lại căn hộ của mình, một cảm xúc mới dâng lên trong lòng. Anh đã hiểu lý do vì sao cô lại sống khép kín, tại sao cô lại ghét màu sắc.

Anh ngồi trước bức tranh đang vẽ dở. Cọ vẽ của anh chạm vào màu sơn lam (màu xanh dương đậm) và hồng (màu hồng nhạt), nhưng tâm trí anh lại ở đâu đó rất xa.

Minh hiểu rằng, chiếc máy ảnh đã hỏng của Hạ không chỉ là một món đồ, nó là hòn đá cuối cùng trong bức tường của cô. Và việc anh sửa chữa nó chỉ là một phần rất nhỏ trong quá trình chữa lành mà anh biết, sẽ còn rất dài.

Anh quyết định sẽ không nói bất cứ điều gì về cuốn sổ. Anh sẽ tiếp tục âm thầm, lặng lẽ, đợi cô. Anh sẽ trở thành người bạn mà cô không biết rằng cô cần, và đợi đến khi cô sẵn sàng để bức tường của mình sụp đổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×