tình yêu sau đổ vỡ

Chương 8: Cà Phê Lúc Sáng Sớm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh giữ lại cuốn sổ tay màu xám, cất nó kỹ lưỡng trong một ngăn kéo. Anh quyết định rằng sự thấu hiểu anh có được từ cuốn sổ sẽ không thay đổi cách anh đối xử với Hạ. Anh vẫn sẽ là người hàng xóm lặng lẽ, kiên nhẫn. Sự chữa lành của cô phải đến từ chính cô, không phải từ sự thương hại của anh.

Thói Quen Không Lời

Buổi sáng hôm sau, Minh tiếp tục thói quen của mình: pha một tách cà phê Arabica thoang thoảng vỏ cam. Anh đã học được rằng, sự kiên định là điều quan trọng nhất khi đối diện với một trái tim bị đóng băng.

Anh đặt cốc cà phê trước cửa căn hộ của Hạ. Lần này, anh không để lại lời nhắn. Anh tin rằng, mọi thông điệp quan trọng nhất nên được truyền tải qua hành động và sự hiện diện.

Hạ mở cửa. Cô nhìn thấy cốc cà phê và hơi ấm đang bốc lên. Cô đã uống cà phê của Minh suốt nhiều ngày, nhưng hôm nay, cô cảm thấy có một điều gì đó khác biệt. Sau khi anh sửa máy ảnh và nhìn thấy bí mật của cô, cô nghĩ anh sẽ dừng lại. Nhưng anh không làm vậy. Sự kiên định của anh là một loại thuốc an thần nhẹ nhàng cho sự cảnh giác của cô.

Cô đưa tay ra, cầm lấy cốc cà phê, cảm nhận hơi ấm lan vào lòng bàn tay. Cô không đóng sầm cửa lại ngay lập tức như mọi khi.

Cô đứng ở ngưỡng cửa, nhìn sang cánh cửa màu xanh ngọc bích của căn hộ số 13 đối diện. Cô thấy Minh đang ngồi ở bàn, vẽ phác thảo. Anh mặc chiếc áo phông dính sơn, mái tóc hơi rối, và đang mỉm cười nhẹ nhàng khi nhìn vào bản vẽ.

Hạ không nói một lời nào. Cô chỉ hít một hơi thật sâu mùi cà phê, rồi gật đầu một cái rất khẽ, gần như không thể nhận thấy, hướng về phía Minh. Đó không phải là lời cảm ơn, nhưng là một sự chấp nhận thầm lặng về sự tồn tại của anh.

Minh ngước lên, bắt gặp ánh mắt cô. Anh không đáp lại bằng lời nói hay hành động lớn, chỉ đơn giản là nâng cốc cà phê của mình lên một chút, như một lời chào buổi sáng, và tiếp tục vẽ. Anh không muốn làm cô sợ hãi bằng bất kỳ sự thân mật nào.

Dấu Vết Của Sự Thay Đổi

Vài ngày trôi qua, thói quen cà phê vẫn là sợi dây kết nối vô hình giữa họ. Nhưng có một điều thay đổi trong căn hộ của Hạ.

Cô không còn uống cà phê trong cốc của Minh rồi để lại trước cửa nữa. Thay vào đó, cô sử dụng chiếc cốc sứ đen của chính mình.

Sáng nay, khi Minh mở cửa, anh thấy chiếc cốc sứ đen của mình đã được thay thế bằng chiếc cốc sứ đen của Hạ. Chiếc cốc rỗng, đã được rửa sạch sẽ và đặt gọn gàng ở đúng vị trí cũ.

Minh mỉm cười. Đó là một dấu vết rõ ràng của sự chấp nhận. Hạ đã không còn giữ khoảng cách bằng cách trả lại cốc của anh. Cô đã đưa ra một vật dụng cá nhân của mình vào vòng tương tác này, một hành động nhỏ nhưng mang tính biểu tượng rất lớn. Cô đã cho phép anh chạm vào thế giới riêng tư của cô một chút.

Anh lấy chiếc cốc đen của cô, mang vào nhà, và rót cà phê nóng hổi của mình vào đó. Anh hiểu rằng, để hàn gắn, cô không cần những lời nói hoa mỹ hay những hành động lớn lao. Cô cần một sự kiên định dịu dàng.

Anh đặt chiếc cốc màu đen của cô, giờ đã chứa đầy cà phê ấm, trở lại trước cửa.

Hạ, nhìn thấy chiếc cốc đen của mình, giờ đã chứa đầy hơi ấm và mùi vỏ cam, cô cảm thấy một niềm an ủi khó tả. Minh không chỉ cung cấp cà phê, anh còn tôn trọng và chấp nhận sự cô độc cũng như những ranh giới của cô.

Hạ nhấp một ngụm cà phê, và lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy mình đang mỉm cười một mình. Đó là một nụ cười mong manh, nhưng nó là một dấu vết không thể phủ nhận rằng sắc màu đang từ từ trở lại cuộc sống của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×