Sáng hôm sau, Nam đến văn phòng sớm hơn thường lệ. Anh mang theo tập hồ sơ dự án, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng lòng vẫn đầy bối rối. Việc phải làm việc cùng Vy – người từng là tất cả đối với anh – khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Vy cũng đã có mặt từ trước, cô đang chuẩn bị cho buổi họp đầu tiên của dự án. Khi nhìn thấy Nam bước vào phòng, tim cô đập nhanh, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô khẽ nở một nụ cười, nụ cười mà nếu không để ý, người khác sẽ không nhận ra có chứa bao nhiêu cảm xúc bên trong.
“Hôm nay, chúng ta bắt đầu xem lại tiến độ dự án nhé,” Vy nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ được sự chuyên nghiệp.
Nam gật đầu, nhưng ánh mắt anh không thể rời khỏi cô. Mỗi cử chỉ nhỏ, từ cách Vy chỉnh tóc đến cách cô nghiêng người để đọc tài liệu, đều khiến anh cảm thấy một luồng cảm xúc vừa quen thuộc vừa mới mẻ trỗi dậy. Anh nhớ những ngày họ cùng nhau học bài, cùng chia sẻ những câu chuyện đời thường, và bây giờ, khoảnh khắc ấy lại hiện về trong phòng họp này.
Trong lúc thảo luận, Nam và Vy phải ngồi cạnh nhau để xem lại từng chi tiết dự án. Cả hai đều cố gắng giữ khoảng cách, nhưng nhiều lúc vô tình, tay họ chạm nhau khi trao đổi tài liệu. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khiến cả hai đều đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Nam khẽ lùi lại một chút, Vy cũng nép vai, cả hai cùng im lặng, không biết nên cười hay làm như không có chuyện gì xảy ra.
Sau buổi họp, Vy đề nghị đi qua phần tài liệu kế hoạch để chỉnh sửa vài chi tiết. Nam đồng ý, mặc dù bên trong anh cảm thấy lo lắng: làm sao anh có thể bình tĩnh khi chỉ cần một ánh mắt hay một nụ cười của Vy cũng đủ khiến tim anh xao xuyến?
Khi họ ngồi xuống bàn làm việc, hai người cùng nhìn vào một bảng tính trên màn hình. Tay họ lại vô tình chạm nhau lần nữa, và lần này, khoảng cách nhỏ giữa họ khiến cả hai cảm nhận rõ rệt nhịp tim của nhau. Vy không dám nhìn thẳng vào mắt Nam, chỉ chăm chú vào màn hình, nhưng từng cử chỉ của cô đều nói lên sự bối rối không giấu được.
Nam muốn phá vỡ sự ngượng ngùng ấy bằng một câu nói đùa, nhưng anh lại sợ rằng tiếng cười của mình sẽ làm lộ hết cảm xúc thật. Cuối cùng, anh chỉ lẩm bẩm: “Hình như… chúng ta vẫn… quen nhau quá mức.”
Vy khẽ mỉm cười, lúng túng trả lời: “Ừ… quá quen… nhưng cũng hơi xa lạ.”
Câu nói ấy khiến Nam vừa buồn cười, vừa chạnh lòng. Quá khứ và hiện tại đan xen trong khoảnh khắc ngại ngùng này, làm cả hai nhận ra rằng tình cảm của họ chưa bao giờ mất đi, chỉ tạm thời bị che lấp bởi hiểu lầm và khoảng cách thời gian.
Cả buổi sáng trôi qua, họ làm việc chăm chú nhưng vẫn không tránh khỏi những cái chạm nhẹ, những ánh mắt vô tình trao nhau. Mỗi khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đều khiến cảm xúc trong lòng họ dâng trào, vừa ngại ngùng, vừa hạnh phúc. Nam nhận ra rằng, tình cảm dành cho Vy sâu đậm hơn anh tưởng, và Vy cũng nhận ra rằng trái tim mình chưa hề nguội lạnh với Nam.
Khi buổi làm việc kết thúc, Nam đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng Vy gọi anh lại: “Nam… hôm nay cảm ơn anh nhé… vì đã… hợp tác.”
Nam mỉm cười, cảm giác như muốn nói nhiều hơn nhưng cuối cùng chỉ gật đầu: “Ừ… mình sẽ làm tốt dự án này cùng nhau.”
Họ ra về, mỗi người một hướng, nhưng trong lòng đều biết rằng khoảnh khắc ngại ngùng hôm nay không chỉ là sự bất tiện của quá khứ mà còn là điểm khởi đầu cho những cảm xúc mới, cho một cơ hội hàn gắn và thậm chí là… một tình yêu chớm nở.