Sau buổi làm việc căng thẳng, Vy bước ra ngoài, tay vẫn cầm tập hồ sơ dự án. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc vừa trỗi dậy. Khoảnh khắc ngại ngùng lúc ở bàn làm việc vẫn còn in sâu trong tâm trí cô, khiến trái tim cô nhói lên mỗi khi nhớ lại.
Vy biết rằng đã đến lúc phải nói ra lời xin lỗi mà cô giữ trong lòng suốt nhiều năm. Nhưng đứng trước Nam, nỗi sợ bị từ chối, sợ Nam không thể tha thứ, lại làm cô tê liệt. Cô lạc bước trong hành lang, nhìn thấy Nam đang đứng nói chuyện với một đồng nghiệp, vẻ điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tim Vy thắt lại. Cô muốn chạy đến, muốn quỳ xuống và nói: “Xin lỗi anh vì tất cả.”
Nhưng cô chỉ dám đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Trong khoảnh khắc đó, Vy nhớ lại ngày cuối cùng họ gặp nhau nhiều năm trước – ánh mắt giận dữ, lời nói cứng nhắc, cả hai im lặng rời đi mà không ai nói một lời giải thích. Cô từng nghĩ rằng Nam đã quên, rằng thời gian sẽ xóa nhòa mọi vết thương. Nhưng giờ đây, khi nhìn anh trước mặt, Vy nhận ra mình không thể chịu đựng nỗi giày vò trong lòng thêm một ngày nào nữa.
Vy thử bước tới, nhưng lại ngập ngừng, rồi dừng lại. Cô lẩm bẩm: “Mình… mình nên nói gì nhỉ?” Những câu từ tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến cô căng thẳng đến mức tay chân run rẩy. Cô biết rằng một lời nói sai, một biểu cảm sai cũng có thể khiến tất cả bị đổ vỡ.
Nam, cảm nhận được sự hiện diện của Vy, quay lại. Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, và Nam nhận ra nét căng thẳng trên khuôn mặt Vy. Anh tiến tới, giọng trầm ấm: “Vy… cậu có ổn không? Có chuyện gì muốn nói à?”
Vy nuốt khan cổ họng, trái tim đập mạnh. Cô hít một hơi, rồi mấp máy môi, nhưng chẳng thể thốt ra lời. Những ký ức, những cảm xúc từ quá khứ, những lỗi lầm chưa được giải thích… tất cả dồn nén trong cô. Cuối cùng, cô chỉ thì thầm: “Mình… xin lỗi… vì năm xưa…”
Nam nhíu mày, mắt nhìn thẳng vào Vy, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh: “Cậu không cần nói đâu, mình… mình hiểu mà.”
Vy cảm thấy một phần áp lực như được giải tỏa, nhưng vẫn còn lo lắng. Cô nói thêm: “Mình sợ… sợ rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ.”
Nam nhẹ nhàng đặt tay lên vai Vy, một cử chỉ vừa an ủi vừa thân mật: “Mình… đã tha thứ từ lâu rồi. Mình chỉ muốn chúng ta có thể bắt đầu lại, cùng nhau, từ bây giờ.”
Câu nói ấy khiến Vy rơi nước mắt, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt Nam, cảm nhận được sự tha thứ thực sự mà anh dành cho mình. Lòng cô nhẹ nhõm, những năm tháng giận hờn, hiểu lầm bỗng chốc như được gột rửa.
Cả hai đứng đó, trong khoảnh khắc yên lặng, nhưng ánh mắt trao nhau nói lên tất cả. Không lời nào cần thiết, chỉ cần nhìn nhau, họ đã hiểu rằng quá khứ dù có đau đớn, nhưng giờ đây có thể trở thành nền tảng cho một khởi đầu mới – một tình bạn được hàn gắn, và một tình yêu có thể nảy mầm từ đó.
Vy mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh, Nam… vì… vẫn còn ở đây.”
Nam đáp lại bằng nụ cười ấm áp: “Mình sẽ luôn ở đây, Vy. Luôn ở đây.”