Tiếng động cơ phản lực của tàu “Aurora” rung nhẹ cả khoang. Bên ngoài cửa sổ hình vòm, ánh sáng của các vì sao chạy thành vệt dài như những sợi chỉ bạc, chứng minh con tàu đang lướt qua không gian với vận tốc siêu ánh sáng. Trong khoang chỉ còn tiếng nhịp tim của Minh và Linh đập lặng lẽ sau khoảng lặng dài đến ngột ngạt.
Linh vẫn ngồi trên ghế phi công, bàn tay vô thức mân mê chiếc vòng cổ kim loại khắc ký hiệu “A-Δ13” — vật chứng duy nhất còn lại từ vụ án 7 năm trước, vụ án đã cướp đi anh trai cô. Minh đứng phía sau, dựa hẳn vào thành khoang, ánh mắt anh đăm chiêu không rời bảng điều khiển đang nhấp nháy các dòng dữ liệu xanh. Họ vừa giải mã được đoạn mã ẩn trong ổ dữ liệu mà hacker bí ẩn gửi đến: “Đích đến: Vành đai Sương Mù. Mục tiêu: Kẻ mang mặt nạ ánh sáng.”
“Vành đai Sương Mù… không phải vùng đó đã bị cấm từ lâu rồi sao?” Linh phá vỡ im lặng, giọng trầm và khẽ.
Minh khẽ gật. “Chính xác. Nhưng nếu hung thủ trốn ở đó, mọi luật lệ chẳng còn nghĩa lý gì.” Anh tiến lại gần, bàn tay ấm áp đặt lên vai cô. “Em biết đấy… đi vào đó chẳng khác gì tự ký giấy tử.”
Linh cười nhạt, nhưng đôi mắt ánh lên tia kiên định. “Nếu phải chết, ít nhất em cũng muốn chết khi biết sự thật.”
Họ lặng nhìn nhau một thoáng, cho đến khi một tiếng “bíp” sắc lạnh vang lên từ bảng điều khiển. Màn hình hiện lên thông báo: “Đã phát hiện tín hiệu sinh học. Khoảng cách: 0.3 đơn vị thiên văn.”
Minh lập tức nghiêng người qua Linh, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím cảm ứng. Khoảnh khắc đó, hơi thở của anh chạm nhẹ vào vành tai cô khiến Linh thoáng rùng mình. Trong không gian chật hẹp, khoảng cách giữa họ gần đến mức từng chuyển động của nhau đều rõ mồn một. Mùi hương dịu nhẹ từ tóc cô xen lẫn hương ozone của khoang lái khiến Minh cảm giác bản năng đàn ông trong anh đang bị thử thách.
“Khoan… nếu là bẫy thì sao?” Linh nhìn anh, nhưng ánh mắt của Minh không rời màn hình. “Thì mình sẽ phá bẫy,” anh đáp, giọng khẽ nhưng đầy chắc chắn.
Con tàu điều chỉnh hướng, lao vào vùng không gian mờ đục. Lớp bụi khí màu tím bao trùm mọi thứ, ánh sáng sao bị nuốt sạch. Hệ thống radar gần như tê liệt. Chỉ còn tiếng ù ù như tiếng gió rít xuyên qua một khe hở nhỏ. Đột nhiên, một bóng đen khổng lồ xuất hiện phía trước — một trạm không gian bỏ hoang, xoay chậm rãi giữa màn sương.
“Bám chặt, chúng ta cập cảng,” Minh nói, tay kéo cần điều khiển. Con tàu rung lên dữ dội trước khi khớp nối với trạm. Đèn khẩn cấp trong khoang nhấp nháy đỏ, tạo ra bầu không khí vừa khẩn trương vừa ma mị.
Họ khoác lên mình bộ giáp nhẹ, bước vào hành lang kim loại lạnh lẽo. Tiếng bước chân vang vọng. Lớp bụi dày phủ khắp nơi. Bỗng, một tiếng động lạch cạch vang lên từ góc tối. Minh nhanh như chớp rút súng plasma, kéo Linh áp sát vào vách. Nhưng thay vì kẻ thù, từ bóng tối bước ra… một cô gái.
Cô mặc bộ váy trắng ngắn, vai trần, làn da mịn màng phản chiếu ánh đèn pin như phủ một lớp ánh bạc. Mái tóc đen dài buông xuống, đôi mắt to ánh lên vẻ mơ hồ và sợ hãi. Nhưng thứ khiến Minh và Linh sững lại là chiếc mặt nạ trong suốt phát ra ánh sáng nhè nhẹ che nửa khuôn mặt cô — Mặt Nạ Ánh Sáng.
“Các người… không nên đến đây…” Giọng cô gái vang như tiếng thì thầm xuyên qua màn sương. Trước khi họ kịp hỏi, sàn kim loại dưới chân rung mạnh. Hệ thống cửa sập từ trần lao xuống. Minh ôm Linh lăn sang một bên, cả hai ngã đè lên nhau trong bóng tối. Hơi thở gấp gáp, nhịp tim hòa chung, mùi hương từ cơ thể Linh khiến Minh không thể kiềm chế. Bàn tay anh theo phản xạ siết chặt eo cô, cảm nhận rõ đường cong nóng bỏng áp sát.
“Minh…” Linh thì thầm, giọng run nhưng không hẳn là phản kháng. Ánh mắt họ chạm nhau trong bóng tối, cả hai đều biết nguy hiểm đang cận kề, nhưng khoảnh khắc này… lý trí đã nhường chỗ cho bản năng.
Từ xa, tiếng cơ khí rít lên, báo hiệu có thứ gì đó — hoặc ai đó — đang tiến lại gần.