Màn đêm phủ kín trạm nghiên cứu ngoài rìa quỹ đạo, ánh đèn neon xanh lạnh lẽo hắt xuống dãy hành lang cong như ruột của một con tàu khổng lồ. Cảm biến an ninh quét chậm rãi từng nhịp, nhưng bên trong, không khí đang đặc quánh lại bởi một bí ẩn khó lý giải.
Minh Kha đứng trước bảng điều khiển trung tâm, đôi mắt dõi vào những dòng mã trôi nhanh như thác. Mồ hôi chảy dọc thái dương — không phải vì nóng, mà vì đoạn dữ liệu vừa giải mã được đã xuất hiện một chuỗi ký hiệu lạ.
Anh liếc sang Lâm Tinh, cô đang tựa hờ vào bàn, dáng người nghiêng khiến ánh sáng rọi qua lớp bodysuit đen bóng ôm trọn từng đường cong. Dù ở trong môi trường căng thẳng, vẻ quyến rũ của cô vẫn như một lực hút không thể bỏ qua.
— “Cái này… không phải dữ liệu khoa học thuần túy. Nó giống như một dạng mật thư,” Minh Kha nói, giọng thấp.
— “Mật thư?” Lâm Tinh nhướng mày, bước lại gần. “Ý anh là… có ai đó đang gửi thông điệp ẩn trong luồng dữ liệu?”
Anh gật đầu. Ngón tay lướt nhanh, phóng to các ký hiệu lạ — chúng ghép lại thành một chuỗi hình xoắn ốc, mỗi vòng xoắn có số điểm sáng khác nhau.
— “Đây là mã ‘Ouroboros’… chỉ dùng trong một số mạng lưới gián điệp của Liên Minh Liên Hành Tinh. Ai đó ở ngay trong trạm này đang liên lạc với bên ngoài.”
Tiếng máy lọc không khí rít nhẹ. Lâm Tinh áp sát hơn, bàn tay vô thức đặt lên vai anh khi nhìn vào màn hình. Hơi thở ấm áp của cô phả nhẹ lên cổ, khiến anh khẽ rùng mình.
— “Nếu giải mã hết… chúng ta sẽ biết kẻ đó là ai?”
— “Có thể. Nhưng sẽ mất thời gian. Và…” Anh ngập ngừng.
— “Và sao?” Cô nghiêng đầu, tóc dài khẽ chạm vào má anh.
— “Và nếu đúng là đặc vụ Liên Minh, hắn sẽ biết chúng ta đang lần theo. Khi đó, cả hai sẽ thành mục tiêu.”
Một âm thanh “tít” vang lên từ cửa ra vào. Cả hai lập tức quay phắt lại. Nhưng cánh cửa chỉ mở hé, rồi khép lại, như thể ai đó vừa quan sát họ. Minh Kha rút ngay khẩu súng plasma mini, lao đến kiểm tra, nhưng hành lang trống trơn.
Lâm Tinh tiến lại, giọng thấp:
— “Có khi nào kẻ đó đang thử chúng ta? Hoặc… muốn gửi thêm một thông điệp?”
Minh Kha cau mày, nhìn quanh rồi kéo cô trở lại bàn điều khiển.
— “Ngồi xuống. Em sẽ giúp anh đối chiếu mẫu mã.”
Cô nhếch môi: “Chỉ đối chiếu thôi à?”
Câu nói mang chút trêu chọc khiến anh lúng túng trong thoáng chốc, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tập trung.
Họ làm việc liền một mạch gần một giờ. Từng đoạn mã mở ra, hé lộ các toạ độ bí ẩn nằm rải rác ở nhiều trạm vũ trụ khác nhau. Trong lúc tra cứu, một đoạn dữ liệu bất ngờ hiện ra hình ảnh hologram mờ: một người đàn ông đeo mặt nạ bạc, giọng trầm khàn vang lên.
— “Minh Kha… chúng ta lại gặp nhau. Nhưng lần này, cô ấy… sẽ không được an toàn đâu.”
Lâm Tinh khẽ siết tay anh.
— “Hắn biết em.”
— “Không… Hắn đang đe dọa để đánh vào tâm lý của anh.”
Ánh mắt họ chạm nhau, căng thẳng và nóng bỏng cùng lúc. Trong khoảnh khắc đó, Minh Kha nhận ra mình đã không chỉ muốn bảo vệ cô như một đồng đội — mà là một người đàn ông bảo vệ người phụ nữ của mình.
Không gian giữa họ rút ngắn, bàn tay anh chạm vào eo cô, cảm nhận rõ đường cong mềm mại qua lớp vải mỏng. Cô hơi nghiêng người, ánh mắt nửa thách thức, nửa mời gọi. Nhưng trước khi mọi thứ vượt quá giới hạn, tiếng báo động đỏ vang lên dữ dội, ánh đèn nhấp nháy khắp hành lang.
Hệ thống AI thông báo:
— “Cảnh báo: Khu vực tầng kỹ thuật phát hiện xâm nhập trái phép.”
Minh Kha siết chặt tay cô, kéo nhanh ra cửa.
— “Đi thôi. Nếu kẻ đó lấy được lõi dữ liệu, tất cả công sức của chúng ta sẽ đổ xuống sông.”
Lâm Tinh gật, nhưng trong mắt vẫn còn ánh nhìn chưa dứt khỏi khoảnh khắc trước đó.
Họ chạy xuyên qua hành lang xoắn ốc, tiếng bước chân vang vọng. Ở tầng kỹ thuật, cánh cửa bảo mật bị phá thủng bằng thiết bị cắt plasma. Khói trắng tràn ra, mùi kim loại cháy khét.
Một bóng người mặc giáp nhẹ, mũ che toàn bộ mặt, đang rút một thiết bị nhỏ từ ổ dữ liệu trung tâm.
— “Đứng lại!” Minh Kha quát, giương súng.
Kẻ đó không trả lời, chỉ tung một quả lựu đạn khói rồi biến mất vào ống dẫn khí. Lâm Tinh lao đến kiểm tra, nhưng ổ dữ liệu đã bị xóa sạch phần mã mà họ vừa giải được.
Cô nghiến răng:
— “Hắn vừa xóa manh mối duy nhất…”
Minh Kha nhìn vào màn hình còn nhấp nháy vài ký hiệu cuối cùng. Anh lẩm bẩm:
— “Không… hắn để lại một mẩu mã khác. Cố ý.”
Bước ra khỏi phòng kỹ thuật, cả hai hiểu rằng trò chơi mèo vờn chuột mới chỉ bắt đầu. Nhưng trong sâu thẳm, giữa họ đã hình thành một sợi dây vô hình — vừa là đồng minh, vừa là thứ gì đó nguy hiểm hơn nhiều.