Khoang thí nghiệm của tàu Aurora lúc này chỉ còn ánh sáng xanh mờ mờ từ màn hình điều khiển. Bên ngoài, không gian tối thẳm trải dài bất tận, thi thoảng một vệt sáng bạc lướt qua như mảnh vụn của những ngôi sao gãy.
Vân Ly ngồi sát bên Kỳ Lâm, cả hai chăm chú nhìn dữ liệu quét mới nhất. Từng đường vân lạ trên mảnh vỡ kim loại khổng lồ hiện rõ hơn sau khi hệ thống xử lý tín hiệu loại bỏ nhiễu. Những ký hiệu cong xoắn xen lẫn các hình tròn đồng tâm — không phải ngôn ngữ nào mà họ từng thấy.
"Nhìn giống… một dạng bản đồ sao," Kỳ Lâm lẩm bẩm, mắt không rời màn hình.
"Hoặc là một bản thiết kế. Nhưng thiết kế của thứ gì thì…" Vân Ly nghiêng đầu, mái tóc đen dài khẽ chạm vào vai anh. Mùi hương nhẹ thoảng qua khiến Kỳ Lâm bất giác khựng lại một giây.
Một tiếng bíp gắt gỏng vang lên từ bảng điều khiển. Màn hình phụ báo hiệu nguồn năng lượng từ mảnh vỡ đang phát xạ mạnh hơn. Hệ thống tàu tự động khóa tất cả cửa khoang để tránh rò rỉ phóng xạ.
"Chết tiệt, nó tăng gấp đôi so với lúc trước," Kỳ Lâm chửi khẽ.
"Phải đưa nó vào buồng cách ly ngay. Nhưng cửa bảo vệ tầng 2 bị kẹt, em vừa kiểm tra."
"Vậy chúng ta phải tự tay vận chuyển."
Họ khoác bộ giáp bảo hộ, nhưng chỉ còn một bộ nguyên vẹn. Bộ còn lại bị rách ở phần ngực sau lần va chạm ngoài vành tiểu hành tinh.
"Không mặc đủ giáp thì em sẽ bị nhiễm." Vân Ly cau mày.
Kỳ Lâm nhìn quanh, rồi cởi bỏ phần giáp ngực của mình, lắp vào bộ của cô: "Em mặc đủ, anh chịu được."
"Anh điên à?"
"Tin anh đi, anh đã từng làm việc trong môi trường còn tệ hơn."
Không còn thời gian tranh cãi, họ cùng nâng mảnh vỡ lên. Trọng lượng nó nặng hơn dự đoán, buộc Vân Ly phải áp sát toàn bộ cơ thể vào anh để giữ thăng bằng. Mồ hôi bắt đầu rịn ra dưới lớp giáp, hơi thở của hai người hòa vào nhau qua mặt nạ liên lạc.
Trong lúc di chuyển qua hành lang hẹp, hệ thống tàu rung lên từng đợt như bị một lực vô hình va chạm. Cả hai khụy xuống, mảnh vỡ trượt khỏi tay, phát ra tiếng kim loại chói tai khi lăn trên sàn. Một luồng sáng xanh nhạt từ nó bùng lên, chiếu thẳng vào trần.
"Quét năng lượng ngay!" Vân Ly hét.
Kỳ Lâm kích hoạt thiết bị cầm tay. Dữ liệu hiển thị — sóng năng lượng trùng khớp 89% với tín hiệu phát ra từ trạm nghiên cứu bị mất liên lạc 12 năm trước ở rìa hệ Sao Lãnh.
Cả hai nhìn nhau.
"Điều đó nghĩa là…"
"…nó không phải chỉ là mảnh vỡ. Nó gọi ai đó."
Đột nhiên, từ đầu hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề. Không có ai khác trên tàu Aurora ngoài họ, và hệ thống vẫn báo cửa ngoài đóng kín.
Vân Ly giơ khẩu súng plasma, lùi sát vào Kỳ Lâm. Những bước chân chậm rãi tiến gần, kèm theo tiếng kim loại cọ sát. Khi bóng dáng xuất hiện, cả hai đồng loạt nín thở — một hình nhân kim loại cao hơn 2 mét, đôi mắt phát sáng đỏ rực, trên ngực khắc chính ký hiệu của mảnh vỡ.
Nó dừng lại trước họ, giọng phát ra qua loa méo mó:
"Người mang chìa khóa… phải theo ta."
Kỳ Lâm siết chặt tay Vân Ly, khẽ nghiêng đầu thì thầm:
"Chúng ta vừa mở cánh cửa… mà không biết phía sau là thiên đường hay địa ngục."