Khoảng không gian trong phòng thí nghiệm ngầm dường như đặc quánh lại khi Minh Khang và Lan Phương đứng trước chiếc bàn kim loại lạnh ngắt. Trên đó là một ổ cứng cũ kỹ, vỏ ngoài đầy vết trầy xước, nhưng lớp khóa dữ liệu bên trong lại phức tạp đến mức ngay cả hệ thống AI mà Khang tự viết cũng phải mất gần 3 giờ mới phá được.
“Anh chắc thứ này sẽ dẫn chúng ta đến kẻ đứng sau vụ tấn công?” – Lan Phương khoanh tay, đôi mắt ánh lên sự nghi hoặc nhưng cũng chứa đầy hy vọng.
Khang khẽ mỉm cười, nụ cười nửa như trấn an, nửa như thách thức: “Không chắc… nhưng trực giác mách anh biết, đây là mảnh ghép quan trọng nhất. Và trực giác của anh thì hiếm khi sai.”
Một tiếng “tạch” khô khốc vang lên, màn hình lớn trước mặt sáng rực, dòng dữ liệu ào ào tràn xuống như thác đổ. Nhưng thay vì là thông tin trực tiếp, tất cả đều được mã hóa bằng ký tự cổ – không thuộc bất kỳ hệ ngôn ngữ hiện đại nào.
“Cái quái gì đây…?” – Lan Phương cau mày, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím ảo, nhưng mọi thuật toán giải mã thông thường đều trả về lỗi.
Khang im lặng vài giây, ánh mắt anh đột ngột sắc như dao: “Không phải ký tự cổ… đây là hệ mã Oblivion Code – một dạng mật mã bị cấm từ hơn 50 năm trước, chỉ dùng trong các dự án tuyệt mật của Liên minh Liên hành tinh.”
Lan Phương quay sang: “Ý anh là… có bàn tay của chính phủ?”
“Không chỉ là chính phủ…” – Khang hạ thấp giọng – “Mà là Hội Kín Helios. Bọn chúng tồn tại ngoài vòng pháp luật, nhưng lại có đặc quyền thao túng các dự án khoa học tối mật.”
Câu nói vừa dứt, ánh đèn trong phòng bỗng chập chờn. Một tiếng “xèo” vang lên, rồi toàn bộ cửa an ninh tự động đóng sập lại. Hệ thống cảnh báo phát tiếng hú dài, màn hình đổi màu đỏ chói.
“Có kẻ xâm nhập!” – Lan Phương rút khẩu súng plasma bên hông.
Nhưng thay vì ập vào ngay, bóng tối trước mặt họ chợt xoáy lại thành một vòng xoáy hologram. Từ trong đó, hình ảnh một người đàn ông lạ hiện ra. Hắn đội mũ trùm, khuôn mặt che khuất một nửa, nhưng đôi mắt sáng như dao thép.
“Minh Khang. Cuộc chơi này… anh đang đi quá xa.” – Giọng nói trầm khàn vang vọng khắp phòng.
Khang nhướng mày: “Nếu đã xuất hiện, thì nói luôn đi. Mục đích của các người là gì?”
Hắn bật cười, tiếng cười khô khốc: “Mục đích của chúng ta ư? Đơn giản thôi… mở lại Dự án Sao Đêm. Và anh… sẽ là chìa khóa cuối cùng.”
Lan Phương đứng chắn trước Khang: “Đừng mơ!”
Nhưng hologram đã biến mất. Đèn bật sáng trở lại, hệ thống khóa tự động mở ra như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ có ổ cứng trên bàn giờ đã trống rỗng dữ liệu – như thể tất cả vừa bị rút sạch trong chớp mắt.
Khang đập mạnh tay xuống bàn: “Hắn chỉ muốn nhử chúng ta. Hắn đã cấy một đoạn mã theo dõi vào hệ thống.”
Lan Phương cắn môi: “Nếu vậy… bây giờ bọn chúng biết chính xác chúng ta đang ở đâu.”
Không khí căng như dây đàn. Nhưng thay vì bỏ trốn, Khang lại mở ngăn tủ bí mật, lôi ra một chiếc vali đen bóng.
“Bây giờ mới là lúc phản công.” – Anh mở vali, bên trong là bộ giáp cơ động thế hệ mới, phủ lớp nano bạc óng ánh. “Chúng ta sẽ xâm nhập ngược lại vào mạng lưới của Helios, lần này… không để sót bất kỳ dấu vết nào.”
Lan Phương chậm rãi tháo áo khoác, để lộ bộ đồ chiến thuật bó sát cơ thể, đường cong nóng bỏng của cô khiến Khang suýt mất tập trung một giây. Nhưng ánh mắt cô kiên định, không kém phần sắc lạnh: “Vậy thì đi thôi. Em cũng muốn xem bọn Helios có gì ghê gớm.”
Hai người đứng đối diện, tay chạm vào bảng điều khiển. Cánh cửa thép mở ra, để lộ hành lang tối dẫn đến bệ phóng ngầm. Từng luồng hơi lạnh bốc lên, ánh sáng xanh lam phản chiếu lên những tấm kính dày như băng.
Phía trước là con tàu Silver Fang – con át chủ bài mà Khang đã giữ kín suốt bao năm. Và lần này, nó sẽ lao vào tâm bão.