tình yêu trong thời đại ai

Chương 13: Dưới Lớp Vỏ Hoàn Hảo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lục Tư Thành đứng trước cửa sổ văn phòng tầng bốn mươi tám, ánh nắng chiều xuyên qua lớp kính phản chiếu bóng dáng anh xuống nền gạch bóng loáng. Anh khoanh tay, mắt nheo lại nhìn xuống dòng xe cộ đang nối đuôi nhau trên con đường tấp nập phía dưới. Bên trong, không khí yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường tích tắc từng giây.

Cố Hạ Vy đứng cách đó vài bước, ôm chặt tập hồ sơ vào ngực. Cô vừa nhận được cuộc gọi từ một số lạ, giọng người đàn ông trong máy lạnh lùng đến mức khiến tim cô như rơi xuống vực sâu: “Nếu cô không muốn bí mật của mình bị phơi bày, thì tối nay, 8 giờ, đến địa điểm tôi sẽ gửi.”

Cô biết rõ, đó không phải là lời đùa. Mà là một cái bẫy.

“Em sao thế?” Lục Tư Thành xoay người lại, ánh mắt quét nhanh qua gương mặt cô, dừng lại nơi đôi môi tái nhợt. “Trông em như vừa gặp ma vậy.”

“Không có gì… chỉ là hơi mệt thôi.” Cô cười nhạt, tránh ánh nhìn soi mói của anh, đặt tập hồ sơ lên bàn rồi quay người định rời đi.

“Dừng lại.” Giọng anh trầm xuống, mang theo chút áp lực vô hình. “Em biết anh ghét nhất là bị lừa.”

Hạ Vy khựng lại, bàn tay vô thức siết chặt quai túi. Tim cô đập nhanh hơn, nhưng vẫn cố giữ giọng bình thản: “Chuyện này… không liên quan đến công việc, nên em không muốn làm phiền anh.”

Anh tiến lại gần, từng bước chậm rãi nhưng đầy áp lực, buộc cô phải ngẩng đầu lên đối diện. “Cố Hạ Vy, từ khi em bước vào đời anh, mọi chuyện của em đều liên quan đến anh.”

Cô mím môi, im lặng. Trong mắt anh, sự im lặng này chẳng khác nào thừa nhận.

“Người đó là ai?” Anh hỏi thẳng.

“Em không biết…”

Lời nói chưa dứt, Lục Tư Thành đã vươn tay giữ lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh. “Đừng thử qua mặt anh.” Giọng anh thấp, nhưng từng chữ như rót vào tai cô đầy sức nặng.

Hạ Vy hít sâu, đẩy nhẹ tay anh ra. “Anh không thể kiểm soát mọi thứ trong cuộc đời em.”

“Anh không cần kiểm soát, nhưng anh sẽ bảo vệ.” Anh nói, đôi mắt ánh lên một tia quyết liệt. “Nếu ai dám động vào em, anh sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này.”

Câu nói ấy khiến tim cô khẽ rung, nhưng lý trí lập tức kéo cô về thực tại. Cô không thể để anh dính vào chuyện này, bởi người phía sau đủ quyền lực để khiến bất cứ ai cũng phải dè chừng… kể cả Lục Tư Thành.

8 giờ tối.

Cố Hạ Vy đứng trước một quán bar sang trọng nằm ở khu trung tâm. Đèn neon rực rỡ phản chiếu lên đôi mắt, khiến ánh nhìn cô thêm phần kiên nghị. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bất kể đối phương muốn gì, cô cũng sẽ không để mình bị kéo sâu hơn.

Bước vào bên trong, tiếng nhạc đập mạnh vào tai. Ánh sáng mờ ảo, mùi rượu quyện với mùi thuốc lá. Một người đàn ông ngồi ở góc VIP, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đầy lạnh lùng, sống mũi cao, đôi mắt sắc bén như dao.

“Ngồi đi.” Hắn ra hiệu.

Hạ Vy ngồi xuống, đôi tay đặt trên đùi để tránh lộ ra sự căng thẳng. “Anh muốn gì?”

Hắn mỉm cười, nụ cười khiến cô rùng mình. “Không nhiều… chỉ là một vài thông tin nhỏ về Lục Tư Thành.”

“Không.” Cô trả lời ngay lập tức, giọng không hề run rẩy.

“Cô nghĩ cô có quyền từ chối?” Hắn nghiêng người về phía trước, đặt một chiếc USB lên bàn. “Trong này có thứ sẽ hủy hoại danh dự của cô nếu lọt ra ngoài.”

Hạ Vy nhìn chiếc USB, tim như bị bóp nghẹt.

Bất ngờ, một bóng đen xuất hiện sau lưng hắn. Giọng nói trầm thấp vang lên: “Thứ hủy hoại em… là hắn.”

Hạ Vy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy giận dữ của Lục Tư Thành. Anh bước tới, một tay túm cổ áo gã đàn ông, tay kia giật phăng chiếc USB rồi ném xuống sàn, giẫm mạnh.

“Anh theo dõi tôi?” Cô trừng mắt nhìn anh.

“Anh bảo rồi, mọi chuyện của em đều liên quan đến anh.” Anh không buông gã kia ra, giọng lạnh như băng. “Nếu mày còn bén mảng tới gần cô ấy, tao sẽ cho mày biến mất không dấu vết.”

Gã đàn ông nhếch mép, nhưng không dám phản kháng. Ánh mắt của Lục Tư Thành đủ khiến hắn hiểu, đối đầu với người đàn ông này chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.

Kéo Hạ Vy ra khỏi quán bar, anh không nói một lời, chỉ siết chặt tay cô. Bàn tay ấy vừa ấm áp vừa rắn chắc, như muốn trấn an, nhưng cũng đầy chiếm hữu.

Trên xe, không gian im lặng đến ngột ngạt. Một lúc sau, anh mới cất tiếng: “Lần sau, bất kể chuyện gì, cũng phải nói với anh.”

Hạ Vy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào tiếng động cơ: “Em không muốn anh gặp nguy hiểm.”

Anh khẽ cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa ngang tàn. “Nguy hiểm duy nhất với anh… là mất em.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×