tình yêu trong thời đại ai

Chương 14: Dấu Vết Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, bầu không khí trong văn phòng dường như đặc quánh lại. Từng tiếng gõ bàn phím, tiếng lật giấy trở nên chậm chạp và nặng nề, như thể mọi người đều đang vô thức cảm nhận được sự bất thường đang bao trùm tầng cao nhất của tập đoàn Lục Thị.

Cố Hạ Vy ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt dán vào xấp tài liệu nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Những lời Lục Tư Thành nói với cô đêm qua vẫn như những âm thanh khắc sâu vào trí óc, vừa mang mệnh lệnh, vừa ẩn chứa sự chiếm hữu đến nghẹt thở. Cô đã cố tự trấn an rằng mình có thể giữ khoảng cách, rằng chỉ cần tập trung vào công việc thì mọi thứ sẽ ổn. Nhưng cô càng trốn tránh, anh dường như càng muốn kéo cô lại gần.

Cánh cửa văn phòng tổng tài bất ngờ bật mở. Tiếng bước chân mạnh mẽ vang vọng trên sàn gỗ. Lục Tư Thành bước vào, bộ vest tối màu được cắt may hoàn hảo, từng đường nét cơ thể rắn rỏi hiện rõ. Ánh mắt sắc lạnh quét qua một lượt, khiến không khí vốn căng thẳng lại càng thêm áp lực. Khi ánh mắt ấy dừng lại trên Hạ Vy, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất.

Cô giật mình đứng dậy, nhưng chưa kịp cất lời thì anh đã sải bước tới, bàn tay to lớn và mạnh mẽ đặt lên vai cô, ép cô ngồi trở lại ghế.

– Ngồi yên. – Giọng anh trầm thấp, từng chữ nặng tựa đá rơi xuống tim cô.

Hạ Vy nuốt xuống cơn hoảng hốt, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Tổng tài, tôi còn phải xử lý…
– Công việc để sau. – Anh cắt ngang, ánh mắt sâu thẳm và không cho phép phản kháng. – Chúng ta cần nói chuyện.

Từ trong túi áo vest, anh lấy ra một phong bì mỏng đặt xuống bàn trước mặt cô. Hạ Vy nhìn nó, cảm giác bất an dâng lên như một cơn sóng lạnh. Cô chậm rãi mở ra, và bàn tay lập tức run lên khi nhìn thấy bên trong là những tấm ảnh chụp cô đi cùng một người đàn ông lạ tối hôm qua.

– Ai… ai chụp những thứ này? – Giọng cô nghẹn lại.

– Không quan trọng. – Anh chống một tay lên bàn, cúi xuống gần đến mức hơi thở ấm nóng phả vào tai cô. – Điều quan trọng là em phải hiểu, ở bên tôi thì không được có khoảng trống cho bất kỳ ai khác.

Cô cắn chặt môi, cố giấu đi sự bối rối và tức giận đang dâng trào:
– Tôi không phải của anh…
– Nhưng em sẽ là của tôi. – Giọng anh trầm thấp, từng chữ vang lên như một lời nguyền.

Bàn tay anh nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực nâng cằm cô lên, buộc ánh mắt cô phải chạm vào ánh nhìn sắc bén của anh. Trong đôi mắt ấy không có một chút do dự, chỉ có sự quyết đoán và ý chí chiếm hữu tuyệt đối.

Khoảnh khắc đó, tim Hạ Vy đập loạn nhịp, một phần vì sợ hãi, một phần vì thứ cảm xúc mơ hồ mà cô không dám gọi tên.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên, mạnh mẽ và gấp gáp. Thư ký bên ngoài thông báo có khách quan trọng đang chờ. Lục Tư Thành thẳng người dậy, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

– Tối nay, về thẳng nhà tôi. – Anh nói chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ. – Đừng thử trốn.

Không để cô kịp phản ứng, anh xoay người bước đi, bóng lưng cao lớn nhanh chóng khuất sau cánh cửa.

Hạ Vy ngồi lặng, đôi tay siết chặt mép bàn đến trắng bệch. Cô không biết nên cảm thấy thế nào — tức giận, sợ hãi hay là… rung động. Nhưng cô biết rõ một điều: trò chơi nguy hiểm này mới chỉ bắt đầu, và càng vùng vẫy, anh sẽ càng siết chặt.

Đêm đó, khi đứng trước gương trong căn hộ nhỏ của mình, Hạ Vy nhìn vào ánh mắt chính mình. Có một tia kiên định len lỏi qua lớp sợ hãi. Cô thì thầm:
– Lục Tư Thành… anh nghĩ mình đã thắng sao?

Bên ngoài khung cửa sổ, thành phố rực sáng đèn, như một ván cờ đang chờ nước đi tiếp theo. Và cô, dù biết mình đang đối đầu với một người đàn ông nguy hiểm, vẫn không thể không bị cuốn vào quỹ đạo của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×