Bầu không khí trong phòng họp dày đặc đến mức chỉ cần thở cũng thấy nặng nề. Cố Hạ Vy ngồi im lặng ở một góc, bàn tay nắm chặt chiếc bút đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Ánh mắt của cô chăm chú nhìn vào tập tài liệu trước mặt, nhưng thật ra chẳng đọc nổi một chữ nào.
Lục Tư Thành ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng người. Giọng anh trầm thấp nhưng ẩn chứa sự uy hiếp:
— Ai là người phụ trách hạng mục này? Tại sao báo cáo lại sai lệch đến như vậy?
Một giám đốc bộ phận cúi đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán:
— Tổng… tổng giám đốc, tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng…
— Không có nhưng! — Lục Tư Thành đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn, tiếng “bốp” vang vọng khắp căn phòng khiến mọi người giật mình. — Tôi muốn trong ba ngày tới, tất cả số liệu phải được kiểm tra và điều chỉnh lại. Nếu còn xảy ra sai sót, đừng trách tôi không nể tình.
Không khí lặng im như tờ. Cố Hạ Vy vẫn không ngẩng đầu, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt của Lục Tư Thành thoáng dừng lại nơi mình.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người lục tục rời khỏi phòng, chỉ còn cô và anh ở lại. Lục Tư Thành đứng dậy, bước từng bước chậm rãi đến gần. Bóng anh đổ dài lên bàn khiến cô cảm giác như bị bao vây.
— Cố Hạ Vy. — Giọng anh khàn đặc. — Em định giấu tôi đến bao giờ?
Cô khẽ cau mày, ngẩng lên đối diện với anh:
— Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Lục Tư Thành nhếch môi, ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ:
— Hạng mục này, em là người kiểm soát cuối cùng. Em nghĩ tôi không biết sao?
Cố Hạ Vy mím môi. Đúng là cô đã phát hiện ra sai sót từ sớm, nhưng người đứng sau cố tình để lộ lỗ hổng lại là phó tổng Lâm Vĩ — một kẻ luôn tìm cách gây khó dễ cho cô. Cô định âm thầm thu thập chứng cứ, nhưng chưa kịp hành động thì chuyện đã vỡ lở.
— Tôi… không muốn mọi thứ rối tung lên khi chưa có bằng chứng rõ ràng. — Cô nói chậm rãi.
— Và vì vậy em chọn im lặng, để người khác nghĩ rằng tôi dung túng cho sai phạm? — Giọng anh đầy áp lực, nhưng trong đáy mắt lại lộ chút gì đó như thất vọng.
Cô cắn môi, không đáp. Không phải cô không muốn tin anh, chỉ là… giữa họ, niềm tin chưa bao giờ thực sự trọn vẹn.
Lục Tư Thành nhìn cô thật lâu, sau đó khẽ cười lạnh:
— Nếu em đã chọn im lặng, vậy từ giờ đừng trách tôi ra tay.
Anh bỏ đi, để lại một khoảng trống lạnh lẽo đến khó chịu. Cố Hạ Vy ngồi bất động, cảm giác như có một vết rạn đang âm thầm lan rộng trong lòng.
Buổi tối, khi trở về căn hộ, cô nhận được tin nhắn từ một số lạ: “Muốn biết ai thực sự đứng sau vụ này? Gặp tôi lúc 10 giờ, quán cà phê Mộc.”
Cố Hạ Vy nhìn dòng chữ ấy, tim đập mạnh. Cô biết đây có thể là một cái bẫy, nhưng nếu không đi, cô sẽ mãi không thể gỡ được khúc mắc giữa mình và Lục Tư Thành.
Đúng 10 giờ, cô bước vào quán cà phê. Ánh đèn vàng ấm áp không xua nổi cảm giác căng thẳng. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi ở góc khuất, khẽ ra hiệu cho cô lại gần.
— Tôi chỉ có vài phút. — Giọng hắn trầm thấp. — Người giật dây phía sau… không chỉ muốn hại cô, mà còn muốn kéo Lục Tư Thành xuống cùng.
Hắn đẩy một phong bì về phía cô. Cô mở ra, bên trong là những bức ảnh và tài liệu chứng minh Lâm Vĩ đang câu kết với đối thủ cạnh tranh.
Khi cô vừa định hỏi thêm, người đàn ông đã biến mất vào dòng người ngoài phố. Cố Hạ Vy nắm chặt phong bì, biết rằng từ khoảnh khắc này, mọi chuyện sẽ bước sang một giai đoạn mới — nơi cô buộc phải chọn giữa an toàn và sự thật.