Cố Hạ Vy đứng trước cửa sổ tầng 36, ánh đèn thành phố như những đốm sao bị xé nát, phản chiếu lên gương mặt cô vẻ lạnh lùng đến khó đoán. Bàn tay nắm ly rượu khẽ siết, chất lỏng sóng sánh đỏ rực như máu. Trong đầu cô, những mảnh ghép sự thật đang dần khớp lại, tạo nên một bức tranh khủng khiếp — người đứng sau tất cả sóng gió mấy tháng qua không chỉ là một kẻ, mà là cả một nhóm, và một trong số đó… đang ở rất gần.
Phía sau, Lục Tư Thành bước vào, tiếng giày da nện xuống sàn vang lên đều đặn nhưng ẩn chứa chút áp lực vô hình. Anh nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, chậm rãi nói:
— Anh đã điều tra xong. Người tiếp tay cho Trần Khải Minh… chính là Lưu Văn Quân.
Cái tên ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào tim Hạ Vy. Lưu Văn Quân — người từng là đồng nghiệp thân thiết, từng đưa cho cô những lời khuyên, từng mỉm cười chúc mừng khi cô được nhận vào vị trí thư ký đặc biệt. Vậy mà, từ đầu đến cuối, cô ta đã bán đứng cô.
— Vì sao? — Giọng Hạ Vy khàn đặc.
— Tiền. Và cả sự ghen ghét. — Lục Tư Thành đáp, ánh mắt như lưỡi dao cắt qua khoảng tối. — Cô ta muốn hất em ra khỏi vị trí này.
Hạ Vy xoay người lại, đôi mắt long lanh ánh nước nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt. Cô đặt ly rượu xuống bàn, từng từ như rơi xuống nền đá lạnh lẽo:
— Nếu vậy… em sẽ đích thân khiến cô ta trả giá.
Lục Tư Thành bước tới, bàn tay to lớn bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô, nhưng sức nắm lại không phải để trấn an, mà như một sự đồng thuận tàn nhẫn.
— Anh sẽ giúp em. Nhưng lần này, em phải thật tỉnh táo. Chúng ta không chỉ cần bằng chứng, mà còn phải khiến bọn họ không thể ngóc đầu dậy.
Cùng lúc đó, ở một quán cà phê khuất trong ngõ nhỏ, Lưu Văn Quân đang ngồi đối diện một người đàn ông mặc áo khoác đen, gương mặt ẩn dưới chiếc mũ lưỡi trai. Cô ta nhận một phong bì dày, khóe miệng nhếch lên vẻ đắc ý.
— Cứ thế này, Cố Hạ Vy sẽ chẳng bao giờ có cơ hội trở lại.
Người đàn ông không đáp, chỉ gật nhẹ rồi rời đi. Nhưng hắn không hề biết, trên mái nhà đối diện, một ống kính dài đang bắt trọn từng khoảnh khắc.
Ba ngày sau, Lục Tư Thành đưa cho Hạ Vy một tập hồ sơ dày cộp, kèm theo hàng loạt ảnh chụp, ghi âm, thậm chí cả sao kê ngân hàng của Lưu Văn Quân. Mỗi tờ giấy như một nhát búa đóng chặt nắp quan tài của cô ta.
— Chỉ cần em gật đầu, tất cả sẽ được gửi đến cảnh sát và truyền thông. — Lục Tư Thành nói, giọng bình thản đến lạnh người.
Hạ Vy nhìn những bằng chứng ấy, hít sâu một hơi. Trong lòng cô không chỉ là sự hả hê, mà còn là nỗi cay đắng. Những vết thương lòng cũ bị xé toang, nhưng cô biết, mình không thể mềm yếu.
— Gửi đi. Nhưng… — Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực như lưỡi kiếm — trước khi mọi chuyện bùng nổ, em muốn gặp cô ta một lần.
Cuộc gặp diễn ra trong phòng họp vắng người. Lưu Văn Quân ban đầu còn giữ vẻ tự tin, nhưng khi Hạ Vy thảy lên bàn những tấm ảnh và bản ghi âm, sắc mặt cô ta chuyển sang tái mét.
— Cô… làm sao mà…
— Đừng hỏi. — Hạ Vy cắt ngang, giọng lạnh như băng. — Tôi chỉ muốn cô biết, những gì cô làm với tôi… sẽ quay lại gấp mười lần.
Lưu Văn Quân định phản bác, nhưng cánh cửa bật mở. Hai cảnh sát bước vào, đưa giấy triệu tập. Tiếng còng số 8 vang lên khô khốc. Khi bị dẫn đi, ánh mắt cô ta đầy oán hận, nhưng trong đó cũng lẩn khuất một tia sợ hãi.
Khi cánh cửa khép lại, Lục Tư Thành bước đến bên Hạ Vy, ánh mắt anh dịu đi đôi chút.
— Em đã làm được.
Hạ Vy khẽ gật đầu, nhưng sâu trong lòng cô hiểu rõ — đây chỉ là một quân cờ bị hạ. Trò chơi quyền lực này vẫn còn rất dài, và kẻ đứng cuối bàn cờ… chưa xuất hiện.