tình yêu trong thời đại ai

Chương 17: Lời Nói Dối Không Thể Che Giấu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng làm việc của Lục Tư Thành sáng bừng bởi ánh nắng buổi sớm len qua tấm kính lớn. Nhưng trong ánh sáng ấy, không khí lại căng như dây đàn. Cố Hạ Vy đứng đối diện anh, tay siết chặt tập tài liệu, ánh mắt cố gắng tránh né.

“Em định im lặng đến bao giờ?” – Giọng anh trầm thấp, không quá to nhưng từng chữ như đập mạnh vào tâm trí cô.

Cố Hạ Vy hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh: “Chuyện này… không đáng để nói.”

“Không đáng?” – Anh bật cười lạnh, bước lại gần. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị thu hẹp, cho đến khi hơi thở anh lướt qua làn da cô. – “Em đang bị đe dọa, bị theo dõi, mà em cho rằng không đáng để nói với tôi?”

Trái tim Hạ Vy đập loạn nhịp. Đúng là từ vài hôm trước, cô nhận được những tin nhắn nặc danh, ảnh chụp cô từ xa, và cả lời cảnh cáo mập mờ. Nhưng cô sợ nếu nói ra, sẽ khiến mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn.

“Anh không cần phải lo lắng cho em. Đây là chuyện cá nhân, em tự xử lý được.” – Giọng cô nhỏ nhưng cứng rắn.

Lục Tư Thành nhíu mày, nắm lấy cổ tay cô, lực không quá mạnh nhưng đủ để cô nhận ra sự áp đặt. “Tự xử lý? Cố Hạ Vy, em vẫn chưa hiểu tôi à? Từ khi em bước vào cuộc đời tôi, bất cứ chuyện gì liên quan đến em… đều là chuyện của tôi.”

Cô cắn môi, ánh mắt dao động. Anh nói câu ấy không giống như đang chiếm hữu vì quyền lực, mà giống như một lời tuyên bố bảo vệ, khiến trái tim cô vừa ấm vừa lo.

“Em không muốn anh vì em mà gặp rắc rối…”

“Quá muộn rồi.” – Anh cắt ngang, buông tay cô ra, rồi quay lại bàn làm việc. – “Tôi đã cho người điều tra. Kẻ đứng sau chuyện này… là người mà em quen.”

Cố Hạ Vy sững người, chân như bị đóng đinh xuống sàn. “Ai?”

Anh không đáp ngay. Anh mở ngăn kéo, lấy ra một phong bì, ném xuống bàn. Bức ảnh bên trong hiện rõ khuôn mặt người đàn ông từng xuất hiện trong quá khứ của cô – Trần Khải.

“Không thể nào…” – Hạ Vy lùi một bước, ngón tay run run chạm vào mép ảnh.

“Còn nhiều thứ em chưa biết. Nhưng tôi sẽ không để hắn lại gần em thêm một lần nào nữa.” – Giọng Lục Tư Thành đầy quyết đoán, nhưng ẩn sau đó là sự tức giận bị kìm nén.

Cô mở miệng định hỏi, nhưng anh đã tiến lại, vòng tay ôm lấy cô thật chặt. “Em chỉ cần nhớ, tôi ở đây. Dù thế nào, cũng không ai được phép chạm vào em.”

Hơi ấm ấy khiến cô muốn gục ngã. Nhưng sâu trong lòng, cô biết sóng gió thật sự mới chỉ bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×