tình yêu trong thời đại ai

Chương 18: Bóng Tối Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cố Hạ Vy ngồi trên ghế, hai tay siết chặt vạt áo, trong đầu rối bời. Tấm ảnh Trần Khải trong phong bì như một cái gai đâm sâu vào ký ức mà cô đã cố quên suốt mấy năm qua.

Ngày ấy, Trần Khải không chỉ là một người đàn ông bình thường trong cuộc đời cô. Hắn từng là người cô tin tưởng, là “đồng minh” khi cô chật vật bước ra thương trường. Nhưng đổi lại, cô nhận được sự phản bội tàn nhẫn, cùng những tháng ngày bị lợi dụng cả tình cảm lẫn công sức.

“Em nghĩ hắn muốn gì?” – Giọng Lục Tư Thành kéo cô khỏi mớ suy nghĩ. Anh đứng tựa vào bàn, ánh mắt sắc như lưỡi dao.

Cô lắc đầu, môi khẽ run: “Em… không biết. Nhưng từ khi rời khỏi hắn, chúng em không còn liên lạc nữa.”

“Không liên lạc không có nghĩa là hắn buông tha.” – Anh tiến lại gần, ngồi xuống cạnh cô. “Tôi đã cho người theo dõi hắn. Hắn xuất hiện quanh khu vực em sống ít nhất ba lần trong tuần vừa rồi.”

Hạ Vy chợt thấy lạnh sống lưng. Cô nhớ đến những lần cảm giác như có ai theo dõi mình, những tin nhắn lạ… thì ra tất cả không phải ảo giác.

“Anh định làm gì?” – Cô hỏi khẽ.

“Đưa em rời khỏi đây.” – Lục Tư Thành nói như thể đó là điều hiển nhiên. “Chỉ cần hắn không tìm thấy em, tôi sẽ có thời gian để kết thúc chuyện này.”

“Không.” – Cô bật ra ngay lập tức. “Em không thể cứ trốn chạy mãi. Nếu hắn đã tìm đến, em muốn đối mặt một lần. Trốn không phải là cách.”

Lục Tư Thành nhìn cô thật lâu. Trong đôi mắt anh ánh lên một thứ gì đó vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng. Cô mạnh mẽ, nhưng chính sự mạnh mẽ ấy đôi khi khiến anh muốn bẻ gãy để bảo vệ cô trong vòng tay mình.

“Em có biết mình đang đánh cược bằng cái gì không?” – Anh hỏi, giọng trầm hơn.

“Biết.” – Cô đáp, ánh mắt kiên định. “Nhưng đây là chuyện của quá khứ em, và em không muốn anh phải ra mặt thay em. Ít nhất, hãy để em nói chuyện với hắn trước.”

Anh nheo mắt, rõ ràng không hài lòng. “Nếu đã quyết, thì tôi sẽ đi cùng.”

“Không.” – Cô lại lắc đầu. “Em sợ nếu có anh, hắn sẽ càng kích động.”

Lục Tư Thành im lặng vài giây, rồi bất ngờ cúi xuống, hôn mạnh lên môi cô như muốn trút hết sự tức giận và bất lực. Nụ hôn ấy không dịu dàng mà nóng bỏng, chiếm hữu, xen lẫn chút đau đớn.

Khi buông ra, anh thì thầm bên tai: “Được. Nhưng nếu em xảy ra chuyện… tôi sẽ không tha thứ cho bản thân. Và cũng sẽ không tha cho hắn.”

Cố Hạ Vy thấy cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu.


Ngày hôm sau, cô chủ động liên lạc với Trần Khải. Cuộc hẹn được sắp ở một quán cà phê yên tĩnh, nằm ở góc phố ít người qua lại.

Trời âm u, mây đen như báo hiệu điều chẳng lành.

Khi bước vào, cô thấy hắn đã ngồi chờ sẵn. Vẫn là gương mặt ấy, nhưng già dặn và lạnh lùng hơn. Ánh mắt hắn dán chặt vào cô, khiến cô có cảm giác như đang bị soi trần trụi.

“Hạ Vy.” – Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới mắt. “Lâu quá không gặp.”

“Vào thẳng vấn đề đi.” – Cô ngồi xuống, giọng bình thản. “Anh theo dõi tôi, muốn gì?”

Hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhấp nháy tia nguy hiểm. “Tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình.”

“Thứ gì?”

Hắn cúi người, gần như thì thầm: “Em.”

Trái tim Hạ Vy đập mạnh, nhưng cô giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng. “Tôi không thuộc về ai cả. Và chắc anh quên rồi, chúng ta kết thúc từ lâu.”

“Em nghĩ tôi dễ buông tha sao?” – Hắn bật cười khẽ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo. – “Đừng quên, em còn nợ tôi một món nợ… rất lớn.”

Cô định hỏi thì hắn đặt một phong bì lên bàn. Bên trong là loạt ảnh chụp cô ở nhiều góc khác nhau, thậm chí có ảnh chụp trong khu chung cư cô ở.

“Anh muốn gì?” – Giọng cô trầm xuống.

“Em biết rồi mà.” – Trần Khải mỉm cười, nhưng lần này ánh mắt hắn không che giấu sự chiếm hữu bệnh hoạn. – “Quay về bên tôi.”

Cố Hạ Vy siết chặt tay dưới bàn, cảm giác căm ghét dâng tràn. Nhưng trước khi cô kịp đáp, điện thoại trong túi rung lên. Tin nhắn từ số lạ: “Ra ngoài. Ngay lập tức.”

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Trần Khải như thể hắn biết ai vừa nhắn tin cho cô.

Bên ngoài, bóng dáng cao lớn của Lục Tư Thành vừa xuất hiện…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×