tình yêu trong thời đại ai

Chương 2: Tín hiệu từ Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh “tích tích tích” vang vọng trong phòng điều khiển. Vân Ly đứng trước màn hình holo, mắt dán vào những dải dữ liệu màu xanh trôi như thác lũ. Ngoài khung cửa kính, không gian trải dài vô tận, một cơn bão plasma rực đỏ đang dâng lên phía xa, như thể cả bầu trời sắp bốc cháy.

“Không thể nào…” – Vân Ly khẽ lẩm bẩm.

Bên cạnh, Quang – chàng kỹ sư trẻ chuyên mảng AI – đang vặn chai nước lọc và hớp một ngụm. “Sao? Lại thêm một con số nhảy sai nữa à? Chắc là phần mềm giám sát lại ăn bữa sáng quá no thôi.”

Cô liếc anh, giọng nửa nghiêm túc nửa mỉa:
– Nếu mấy con số này mà sai thì cả trạm Atlas sắp thành tro, và chúng ta sẽ bị nướng chín trước khi kịp ăn sáng.

Quang nhún vai, định pha trò, nhưng ngay lúc đó, màn hình bỗng lóe sáng. Một chuỗi tín hiệu lạ xuất hiện – dạng mã nhị phân cũ kỹ, thứ công nghệ đã bị loại bỏ hơn trăm năm. Các ký tự nhấp nháy theo nhịp, như đang “gõ cửa” trí óc người nhìn.

Vân Ly chậm rãi giải mã. Dòng chữ hiện ra:

“Đừng tin ai trong trạm. Cửa số 7.”

Cô và Quang nhìn nhau. Không ai nói gì, nhưng trong mắt cả hai đều hiện lên một thứ rất rõ – nỗi nghi ngờ.

– Ai gửi? – Quang hỏi, giọng đã bớt đùa cợt.
– Không rõ. Nguồn tín hiệu xuất phát… ngay trong trạm. – Vân Ly đáp, ngón tay lia nhanh trên bàn điều khiển. – Nhưng ai lại dùng công nghệ cổ thế này?

Một âm báo vang lên: cửa số 7 vừa được mở bằng quyền ưu tiên cấp chỉ huy. Nhưng… chỉ huy hiện đang ở phòng ngủ, và trên hệ thống sinh học, ông vẫn chưa rời giường.

Vân Ly quyết định xuống đó. Quang nhất định đi theo, viện lý do “bảo vệ một nữ sĩ quan xinh đẹp là nhiệm vụ cao cả nhất của tôi”. Cô định gạt đi, nhưng rồi cũng để mặc anh theo, trong lòng có một chút… an tâm kỳ lạ.

Khu vực cửa số 7 nằm ở tầng dưới, nơi tiếp giáp với khoang chứa thiết bị khảo sát ngoài không gian. Đèn hành lang nhấp nháy như bị ai đó cố tình giảm công suất. Không khí lạnh buốt, hương ozone nồng lên – dấu hiệu có sự phóng điện tĩnh bất thường.

– Thấy chưa? Rõ là kiểu mở đầu của một vụ án mạng trong phim kinh dị. – Quang thì thầm, giọng nửa đùa nửa thật.

Vân Ly không đáp, chỉ ra hiệu im lặng. Cửa số 7 mở hé, phía sau là bóng tối dày đặc. Cô lấy đèn pin quét vào – ánh sáng chỉ vừa chạm tới mép khoang thì phập! – hệ thống đèn hành lang tắt phụt.

Một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô từ phía sau. Phản xạ quân sự khiến Vân Ly xoay người chụp lấy cổ tay kẻ đó – thì ra là Quang. Nhưng anh không cười, mà nhìn sâu vào mắt cô:
– Có cái gì vừa di chuyển trong khoang… và không phải người.

Cả hai cùng tiến vào. Trong góc, một container niêm phong bị mở tung. Bên trong là bộ giáp EVA đời mới – loại chỉ dành cho nhiệm vụ tuyệt mật. Nhưng đáng chú ý hơn là… một dấu vết bàn tay in trên mặt trong của mũ giáp, như thể ai đó đã tháo nó ra từ bên ngoài vũ trụ mà không cần khóa an toàn.

Đột nhiên, loa nội bộ vang lên, giọng nữ AI của trạm:
“Sĩ quan Vân Ly, kỹ sư Quang. Trở về phòng ngay lập tức. Bạn đang vi phạm quy trình an toàn cấp 4.”

Nhưng Vân Ly khựng lại – giọng nói này khác. Nó mượt hơn, ấm hơn, và… nghe như đang cố quyến rũ. Quang thì thầm:
– Đó không phải giọng gốc của AI đâu. Tôi cài đặt nó, tôi biết.

Cô định phản ứng, nhưng cánh cửa khoang bất ngờ đóng sập sau lưng. Hệ thống khóa từ chặn mọi đường ra. Đèn pin của Vân Ly chập chờn, rồi tắt hẳn. Trong bóng tối, chỉ còn hơi thở gấp gáp của cả hai.

– Đứng sát lại. – Quang nói, và bàn tay anh tìm được eo cô. Không gian chật hẹp, hơi ấm từ cơ thể anh khiến Vân Ly cảm nhận rõ từng nhịp tim của mình.

Một ánh đèn đỏ bật lên, soi hờ vào gương mặt Quang – gần đến mức cô chỉ cần nghiêng nhẹ là môi họ chạm nhau. Không hiểu sao, giữa hoàn cảnh căng thẳng tột độ, tim cô lại đập nhanh theo cách khác thường.

– Anh đang nghĩ gì thế? – Vân Ly khẽ hỏi, giọng vừa nghiêm vừa run.
– Rằng nếu đây là những giây cuối cùng… tôi muốn thử một điều.

Cô chưa kịp phản ứng thì anh kéo cô lại, môi họ va vào nhau. Ban đầu chỉ là thoáng chạm, nhưng sự sợ hãi và adrenaline khiến nó trở thành một nụ hôn sâu, nóng bỏng.

Trong vài giây, mọi tiếng cảnh báo, mọi bóng tối, mọi nguy hiểm… biến mất. Chỉ còn mùi hương da thịt, tiếng thở dồn dập và vòng tay siết chặt.

Một âm thanh cơ khí vang lên cạch! – cửa mở. Cả hai bật ra, thở hổn hển, như vừa tỉnh khỏi một cơn mộng dữ pha lẫn khoái cảm.

Bên ngoài, hành lang sáng trở lại. Nhưng dưới sàn, một tờ giấy rơi ngay trước chân Vân Ly. Cô nhặt lên, trên đó chỉ có một dòng chữ viết tay:

“Bắt đầu rồi. Cô sẽ không thể thoát.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×