tình yêu trong thời đại ai

Chương 3: BÊN NGOÀI VÙNG AN TOÀN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vân Ly đứng trong khoang khóa khí, mắt dán chặt vào lớp kính cường lực đang rung nhẹ vì gió vũ trụ nhân tạo thổi qua lớp chắn năng lượng. Bên ngoài, bề mặt hành tinh R-09 hiện ra mờ ảo dưới màn sương tím lạ lẫm. Những cột khí plasma bắn lên từ những vết nứt sâu, ánh sáng xanh lam nhấp nháy theo nhịp như nhịp tim khổng lồ của một sinh thể vô hình.

— “Nghe này, ra ngoài chỉ mười hai phút. Chúng ta chưa biết gì về bầu khí quyển này, nên đừng hít sâu như lúc tập thể dục nhé.” — Kỳ Lâm vừa kiểm tra chốt bảo hộ trên bộ giáp EVA, vừa liếc sang Vân Ly. Giọng anh có chút trêu chọc, như thể biết cô chẳng bao giờ chịu ở yên.

— “Yên tâm, tôi còn muốn sống để về cãi nhau với anh.” — Vân Ly đáp, tay vẫn vặn lại khớp cổ tay của bộ giáp. Cô ghét cảm giác bí bách này, nhưng nhiệm vụ bắt buộc.

Cánh cửa mở ra. Không gian phía trước là một khoảng trống vô tận, chỉ có tiếng bộ lọc oxy và nhịp tim vang trong mũ bảo hộ. Họ bước xuống nền đất, nơi mỗi hạt bụi ánh lên như thủy tinh vụn. Dưới chân, cảm giác mềm như đang giẫm lên một tấm thảm mịn màng, nhưng thiết bị cảm biến báo nhiệt độ chỉ khoảng –54°C.

Chưa đầy hai phút, tiếng của Trạm trưởng Vũ vang lên qua bộ đàm:
— “Kỳ Lâm, tín hiệu quang học từ hướng 273 độ. Có thứ gì đó đang di chuyển.”

Kỳ Lâm quay đầu, khẩu súng năng lượng trên tay bật sang chế độ sẵn sàng. Trong màn sương, một khối đen thấp thoáng, di chuyển với tốc độ bất thường. Vân Ly nâng ống quét quang phổ, nhưng màn hình nhảy loạn dữ liệu, như thể có ai đang cố tình nhiễu sóng.

— “Nó... không phản xạ nhiệt.” — Cô cau mày. — “Không thể là sinh vật máu nóng.”

Khối đen bỗng dừng lại. Rồi, như một làn khói đặc, nó biến mất hoàn toàn.

— “Chúng ta nên rút thôi.” — Kỳ Lâm nói, giọng thấp hẳn xuống. — “Tôi không thích cảm giác này.”

Họ vừa quay lưng thì mặt đất rung mạnh. Một đường nứt mở ra, phát ra thứ ánh sáng vàng chói lòa. Áp suất tăng đột ngột khiến Vân Ly lảo đảo, suýt ngã nhào. Kỳ Lâm kịp kéo cô vào lòng, cả hai ngã lăn xuống một gò đất mềm.

Bộ giáp của họ dán chặt vào nhau, hơi thở hòa chung qua bộ lọc. Vân Ly nhìn thấy đôi mắt anh, gần đến mức có thể thấy rõ ánh sáng phản chiếu. Khoảnh khắc ấy, tiếng gió, tiếng hệ thống cảnh báo… tất cả như bị bóp nghẹt.

— “Anh... ôm hơi chặt.” — Cô khẽ nói, nhưng không giấu được hơi run.

— “Chặt để không mất em.” — Anh đáp, ngắn gọn nhưng nặng tựa kim loại.

Một âm thanh trầm vang lên từ khe nứt, như tiếng máy móc cổ đại khởi động. Dữ liệu truyền về trạm lập tức báo: nguồn năng lượng không xác định, tần số tương thích 73% với hệ thống Atlas. Điều đó đồng nghĩa… cái thứ dưới kia biết về họ.

— “Về trạm. Ngay lập tức.” — Trạm trưởng Vũ quát.

Họ rút nhanh, nhưng khi cửa khóa khí đóng lại, Vân Ly thoáng thấy qua lớp kính: trong màn sương tím, một hình bóng cao lớn đứng im, nhìn thẳng vào cô.

Cô nuốt khan. Không dám nói với ai… ít nhất là bây giờ.

— “Mai chúng ta sẽ xuống lại đó.” — Kỳ Lâm lên tiếng.

Vân Ly quay phắt:
— “Anh điên à?”

Anh chỉ mỉm cười, tháo mũ bảo hộ, mồ hôi trên trán còn đọng, ánh mắt lại pha chút gì đó không thuần túy công việc:
— “Tò mò cũng là bản năng của con người. Và... tôi chưa xong việc với em.”

Ngoài kia, hành tinh R-09 vẫn rì rầm thở, như chờ ai đó quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×