tình yêu trong thời đại ai

Chương 4: GIỮA CHÂN KHÔNG VÀ NHỊP TIM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh báo động đỏ vang vọng khắp hành lang trạm Atlas, kéo dài như tiếng rít lạnh sống lưng. Đèn khẩn cấp nhấp nháy, nhuộm không gian trong màu đỏ như máu. Vân Ly lao theo Kỳ Lâm về phía khoang cửa ngoài, tim đập thình thịch vì biết điều gì đang chờ họ bên kia: khoảng không vô tận, và cái gì đó vừa tấn công hệ thống phòng thủ tự động.

"Đeo bộ đồ EVA vào." – Giọng Kỳ Lâm ngắn gọn nhưng dứt khoát, đôi mắt sắc lạnh phản chiếu ánh đỏ cảnh báo. Anh đưa cho cô bộ đồ phi hành, rồi nhanh tay khóa từng chốt cho cô, động tác vừa nhanh vừa chắc, nhưng hơi thừa sự... áp sát.

"Tay anh... hơi chạm vào chỗ không nên chạm thì phải?" – Vân Ly liếc anh, giọng trêu chọc nhưng mặt đỏ lên.
"Không phải lỗi của anh. Bộ này thiết kế quá sát cơ thể." – Anh đáp tỉnh bơ, nhưng khóe môi nhếch lên. – "Còn nếu em thấy khó chịu thì… chịu khó nhớ cảm giác này, vì ngoài kia còn lạnh hơn."

Cửa khoang ngoài mở ra, khoảng không đen ngòm nuốt trọn ánh sáng. Từng mảnh kim loại lơ lửng — xác của một drone bảo vệ vừa bị phá hủy. Lưới cảm biến báo hiệu chuyển động ở cách đó vài trăm mét. Cả hai phóng ra ngoài, dây an toàn quấn ngang hông, từng bước chân chạm vào tấm giáp tàu phát ra âm thanh khô khốc.

"Nhìn kìa." – Vân Ly chỉ tay. Một vật thể tròn xoay chậm rãi, bề mặt khắc những ký hiệu lạ, ánh sáng xanh lam yếu ớt chạy dọc thân nó.
"Không phải công nghệ của Liên Minh." – Kỳ Lâm trầm giọng, đồng thời nâng khẩu súng plasma nhắm thẳng. – "Có thể là nguyên nhân phá hỏng drone."

Bỗng vật thể rung lên, rồi tách thành nhiều mảnh nhỏ xoay vòng quanh họ như một vòng tròn phát sáng. Màn hình HUD báo nhiễu tín hiệu nghiêm trọng.
"Chết rồi, hệ thống liên lạc bị chặn!" – Vân Ly siết chặt tay cầm. – "Chúng ta bị cô lập."

Một luồng sáng xanh bắn ra, lướt sát mặt cô, đốt cháy một đường trên mũ kính. Cô phản xạ né sang, nhưng động tác khiến cô xoay vòng mất kiểm soát.
Kỳ Lâm lập tức lao tới, kéo mạnh cô vào ngực. Cảm giác va chạm qua lớp giáp vẫn đủ để Vân Ly cảm nhận hơi ấm áp sát lồng ngực rắn chắc.
"Giữ yên, để anh xử lý." – Giọng anh trầm thấp ngay sát tai, gần như át tiếng thở gấp của cô.

Anh xoay người, dùng động năng của cú đẩy để áp sát vật thể, bắn liền ba phát plasma. Hai phát trượt, nhưng phát cuối làm nó rung mạnh rồi vỡ ra thành bụi sáng lấp lánh, trôi bồng bềnh trong không gian. Màn hình HUD trở lại bình thường.

"Anh luôn làm mấy trò liều mạng như vậy sao?" – Vân Ly bật thở khi cả hai quay lại khoang.
"Chỉ khi bên cạnh anh có người cần được bảo vệ." – Kỳ Lâm đáp, và lần này ánh mắt anh không hề né tránh.

Bên trong trạm, họ tháo mũ bảo hộ. Không khí khô lạnh tràn vào phổi, nhưng Vân Ly lại cảm thấy nóng bừng khi nhớ tới khoảnh khắc mình ở trong vòng tay anh ngoài kia.
"Em còn run không?" – Kỳ Lâm cúi xuống, bàn tay chạm nhẹ vào cằm cô.
"Có… nhưng không phải vì sợ." – Cô nói nhỏ, rồi lập tức quay mặt đi, như muốn giấu sự đỏ ửng trên má.

Trước khi không khí kịp chùng xuống, hệ thống AI của trạm vang lên: “Phát hiện tín hiệu tương tự vật thể vừa phá hủy, nguồn gốc… ngay bên trong trạm.”

Hai người nhìn nhau. Nỗi căng thẳng vừa lắng xuống lại bùng lên, lần này kèm theo một câu hỏi lớn: kẻ nào, hay thứ gì, đã đưa công nghệ đó vào bên trong Atlas?

Kỳ Lâm rút súng, trao cho Vân Ly một con dao năng lượng gọn nhẹ.
"Đi với anh. Lần này, đừng rời khỏi tầm mắt anh."
"Yên tâm, ngoài kia thì em sợ, nhưng trong này…" – Cô cười tinh nghịch, dù ánh mắt lấp lánh sự cảnh giác – "em biết cách khiến ai đó phải hối hận nếu dám lại gần."

Họ tiến vào hành lang khu bảo trì. Ánh đèn trắng xanh nhạt dần, thay vào đó là khoảng tối im lặng đáng ngờ. Một bóng người vụt qua cuối hành lang.
"Thấy không?" – Vân Ly khẽ nói.
"Ừ. Và anh cá với em… thứ đó không phải người." – Kỳ Lâm đáp, rồi cả hai tăng tốc, lao vào bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×