tình yêu trong thời đại ai

Chương 5: Lần va chạm thân thể đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con tàu “Thiên Nhãn” rung lắc nhẹ khi lao vào vùng không gian tối gần quỹ đạo của hành tinh M-47. Bên ngoài, những dải bụi vũ trụ như những dải lụa bạc cuộn xoáy, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ ngôi sao lùn đỏ xa tít. Trong khoang lái, Kỳ Lâm siết chặt tay lái, mắt dán vào màn hình radar đang nhấp nháy những đốm tín hiệu bất thường.

“Chúng ta sắp đến điểm phát tín hiệu cuối cùng.” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn do mấy tiếng liền không nghỉ.

Vân Ly đứng bên, bộ đồ bó sát chuyên dụng phản xạ ánh sáng xanh nhạt từ bảng điều khiển, tôn lên từng đường cong cơ thể đến mức Kỳ Lâm phải cố lắm mới giữ cho mắt không lướt xuống quá lâu. Cô nghiêng người kiểm tra thông số, mùi hương nhẹ từ mái tóc dài chạm vào khứu giác anh, khiến không khí vốn căng thẳng lại thêm phần… nguy hiểm theo một kiểu khác.

“Tín hiệu lạ này… tần số dao động không giống bất kỳ hệ thống liên lạc nào của Liên Minh. Giống như… nó đang cố bắt chước ngôn ngữ con người, nhưng không trọn vẹn.” Vân Ly cau mày, ngón tay lướt nhanh trên màn hình cảm ứng, hiển thị ra chuỗi âm thanh méo mó.

Âm thanh ấy vang lên trong khoang – một chuỗi âm trầm xen lẫn những đoạn hú ngắn, như tiếng thì thầm vọng từ đáy vực.

Kỳ Lâm thoáng rùng mình. “Nghe chẳng khác gì ai đó đang… gọi tên chúng ta.”

Cô bật cười khẽ, dù mắt vẫn ánh lên vẻ nghiêm túc. “Anh mà cũng biết sợ à?”

“Sợ thì không… nhưng nếu đây là bẫy, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.” Anh đưa tay bật hệ thống vũ khí phòng thủ.

Tàu đáp xuống một hành tinh băng, mặt đất loang lổ những vết nứt phát sáng màu xanh lam, tỏa hơi lạnh mờ ảo. Cả hai khoác thêm lớp giáp ngoài, bước xuống bề mặt. Không gian yên tĩnh đến mức từng nhịp tim vang rõ qua bộ liên lạc.

Bỗng từ phía xa, một khối tinh thể khổng lồ nhô lên, trong suốt như pha lê, bên trong lấp ló bóng dáng… một con tàu khác.

“Đó là… tàu thám hiểm Orion-9. Nó mất tích cách đây ba năm!” Vân Ly hạ giọng, mắt mở to.

Kỳ Lâm lập tức tiến lại gần, nhưng một luồng sóng năng lượng đột ngột quét qua, khiến hệ thống giáp của cả hai chập chờn. Bộ đồ bó sát bên trong Vân Ly bị ánh sáng phản chiếu, càng làm nổi bật dáng hình mềm mại của cô. Trong vài giây hỗn loạn, cô mất thăng bằng ngã vào anh.

Cảm giác cơ thể cô ép sát vào ngực khiến Kỳ Lâm khựng lại một nhịp. Hơi thở nóng hổi của cô phả lên cổ anh, đôi mắt đối diện chỉ cách nhau vài phân.

“Anh… đỡ tôi dậy được không?” Giọng cô khẽ nhưng như trêu chọc.

Anh cười mỉm, tay giữ chặt eo cô thêm một giây trước khi đỡ đứng lên. “Phải giữ khoảng cách, kẻo tôi tưởng cô đang lợi dụng tình hình.”

Họ tiến vào tinh thể. Không gian bên trong kỳ lạ – giống như đi vào một giọt nước khổng lồ, ánh sáng khúc xạ tạo nên những mảng màu nhảy múa quanh thân thể họ.

Bỗng nhiên, một xác phi hành gia nổi lơ lửng trôi qua. Mặt nạ kính vỡ toang, nhưng điều kỳ dị là trên gương mặt đã đông cứng ấy… vẫn còn một nụ cười quái gở.

Vân Ly rùng mình, tiến sát vào Kỳ Lâm. “Cái này không phải do áp suất… Có gì đó đã khiến anh ta chết trong trạng thái này.”

Trước khi họ kịp kiểm tra, hệ thống đèn trên tàu Orion-9 bất ngờ bật sáng. Một giọng nói nữ vang lên, dịu dàng đến ma mị:

“Chào mừng… đã lâu không gặp…”

Cả hai nhìn nhau, tim đập nhanh. Giọng nói đó… là tiếng của Vân Ly, nhưng méo mó hơn, vang vọng khắp không gian.

Kỳ Lâm lẩm bẩm: “Không… đây là ghi âm từ đâu đó, nhưng tại sao lại là giọng cô?”

Một cánh cửa tự động mở ra, dẫn vào khoang điều khiển. Bên trong, tất cả thiết bị vẫn hoạt động, nhưng không hề có người sống. Trên bàn điều khiển, một vật hình cầu nhỏ, phát ra ánh sáng đỏ như mắt người, đang quay chậm.

“Đây là nguồn tín hiệu.” Vân Ly bước tới, nhưng ngay khi chạm vào, một tia sáng lóe lên, quét qua toàn thân cô. Hình ảnh những ký ức xa lạ lập tức tràn vào não – những nơi cô chưa từng đến, những người cô chưa từng gặp… và một cảnh tượng cô cùng Kỳ Lâm… ở một không gian tối, cơ thể quấn lấy nhau.

Cô giật mình lùi lại, tim đập loạn. Kỳ Lâm nhận ra sắc mặt cô thay đổi. “Có chuyện gì?”

Cô nuốt khan, không thể kể ngay. “Chúng ta phải mang thứ này về… nhưng cẩn thận, nó có thể đọc và tái tạo ký ức.”

Họ thu vật thể, rời tinh thể. Nhưng khi vừa bước ra ngoài, bề mặt hành tinh bắt đầu rung chuyển dữ dội, các vết nứt xanh lam mở rộng như những con mắt khổng lồ đang thức giấc.

Tàu “Thiên Nhãn” cất cánh trong làn bão băng, mang theo thứ sẽ mở ra bí ẩn lớn hơn – và cả một tương lai mà họ chưa biết sẽ là cứu rỗi hay hủy diệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×