tình yêu trong thời đại ai

Chương 6: Khám phá phòng dữ liệu bí mật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa phòng thí nghiệm khép lại sau lưng họ, để lại bên ngoài là hành lang dài im ắng chỉ vang tiếng quạt gió. Bên trong, ánh sáng xanh lạnh lẽo hắt từ những ống nghiệm chứa dung dịch phát quang khiến cả căn phòng như đang ở dưới đáy biển. Kỳ Lâm đặt mảnh hợp kim vừa thu thập từ khoang tàu ngoài quỹ đạo lên bàn thí nghiệm, găng tay bảo hộ kêu sột soạt.

Vân Ly khoanh tay đứng cạnh, ánh mắt quét nhanh qua dãy máy phân tích phổ. “Cậu chắc thứ này là… từ Trạm Kỷ Nguyên 1 chứ?”

“Không.” Kỳ Lâm lắc đầu, môi cong lên theo kiểu nửa đùa nửa thật. “Cấu trúc tinh thể này không thuộc bất kỳ hợp kim nào con người từng chế tạo. Nói cách khác, hoặc ai đó đang chơi trò ghép vật liệu ngoài hành tinh vào trạm… hoặc chúng ta vừa chạm vào một mẩu của thứ gì đó đến từ bên ngoài Hệ Mặt Trời.”

Câu nói của anh khiến Vân Ly khẽ cau mày. Trong lúc cô cúi xuống kiểm tra, một tia sáng lóe lên từ bề mặt mảnh kim loại, như phản ứng với thân nhiệt của cô. Tiếng bíp liên tục vang từ máy cảm biến, đường cong trên màn hình nhảy múa loạn xạ.

“Khoan đã, cái này đang phát… sóng vô tuyến?” Vân Ly nhíu mày.

Kỳ Lâm lập tức nghiêng người sát lại, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở giao nhau. “Nếu đúng thì ai đó đang nghe chúng ta… hoặc gọi chúng ta.”

Tín hiệu đột ngột chồng nhiễu, rồi một chuỗi âm thanh trầm vang lên, gần như là tiếng thì thầm bằng thứ ngôn ngữ lạ. Vân Ly rùng mình, theo bản năng lùi lại, nhưng Kỳ Lâm giữ lấy tay cô.

“Đừng. Nếu bỏ qua, tín hiệu sẽ mất.”

Cô nhìn vào mắt anh, thấy rõ sự nghiêm túc không hề giống thường ngày. Trong khoảnh khắc ấy, giữa bầu không khí lạnh lẽo và tiếng máy móc rì rì, hơi ấm từ bàn tay anh lại khiến cô bối rối.

Một tia sáng dữ dội quét ngang căn phòng — màn hình đồng loạt hiển thị một ký hiệu xoáy tròn, giống như bản đồ sao nhưng bị bóp méo. Tia sáng vụt tắt nhanh như lúc xuất hiện.

Vân Ly ngẩng đầu, môi khẽ run: “Tôi đã thấy biểu tượng này… trong hồ sơ mật của Sở Điều tra Không gian. Nhưng… nó bị đóng dấu tuyệt mật từ mười năm trước.”

Kỳ Lâm nhướng mày: “Vậy thì chúng ta không chỉ vướng vào một vụ án giết người hay phá hoại. Đây là cả một chuỗi sự kiện bị che giấu từ lâu.”

Bất chợt, tiếng báo động đỏ vang khắp phòng thí nghiệm. Đèn trần nhấp nháy liên hồi, cửa chính bị khóa cứng. Một giọng nói điện tử lạnh lùng phát ra: “Khóa an ninh cấp độ 5. Toàn bộ nhân sự bị nghi nhiễm tín hiệu ngoài hành tinh sẽ bị cách ly.”

Vân Ly và Kỳ Lâm liếc nhau. Không ai nói một lời, nhưng cả hai đều hiểu: Họ đã bị đánh dấu.

Cửa phụ bật mở, bốn nhân viên an ninh mặc đồ bảo hộ tràn vào. Vân Ly xoay người né cú chộp, gạt tay một tên, nhưng bị ép vào góc. Kỳ Lâm kịp kéo cô về phía cửa thông gió bên cạnh, đập mạnh tấm lưới chắn.

“Lối này!”

Họ trườn qua đường ống chật hẹp, ánh đèn nhấp nháy phía sau lưng càng lúc càng xa. Mùi kim loại và bụi bặm hòa lẫn tiếng thở gấp của cả hai. Đường ống dẫn ra một khoang kỹ thuật bỏ hoang, ánh đèn yếu ớt hắt từ khe hở trên trần.

Kỳ Lâm đóng chặt nắp thông gió, rồi quay sang Vân Ly. “Cô ổn chứ?”

Cô gật đầu, nhưng quần áo đã lấm bụi, vài nút áo trước ngực bung ra trong lúc vật lộn. Anh khựng lại nửa giây, ánh mắt lướt qua nhưng nhanh chóng dời đi, cố giữ giọng bình thường: “Chúng ta cần rời khỏi trạm ngay. Thứ trong mảnh hợp kim đó… có thể là khóa mở một thiết bị mà ai đó không muốn chúng ta tìm thấy.”

Vân Ly tiến lại gần, đưa tay giữ lấy cổ áo anh để chỉnh lại micro liên lạc. Cử chỉ tưởng chừng vô hại nhưng khoảng cách gần đến mức tiếng tim đập của anh lọt vào tai cô. Không ai nói gì, chỉ có tiếng thở ấm nóng quẩn quanh.

Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía góc tối. Họ đồng thời rút vũ khí. Từ bóng đen, một cậu bé khoảng mười hai tuổi xuất hiện, ánh mắt hoảng loạn. Cậu mặc bộ đồ phi hành rách tả tơi, tay ôm chặt một thiết bị phát sáng màu lam.

“Đừng… họ sẽ tìm thấy cháu!” – giọng cậu run rẩy.

Vân Ly quỳ xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Cháu tên gì?”

“Minh… Cháu trốn khỏi Khu 7. Họ… họ nói sẽ lấy não cháu để ‘lưu trữ ký ức’ cho cái… cái thứ ngoài kia.”

Kỳ Lâm và Vân Ly nhìn nhau. Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng xếp lại thành một hình thù đáng sợ: Ai đó đang thu thập ký ức con người để giao dịch với một thực thể ngoài hành tinh — và mảnh hợp kim kia là chiếc chìa khóa cho toàn bộ kế hoạch.

Ánh đèn trên trần bỗng vụt tắt, khoang kỹ thuật chìm trong bóng tối. Tiếng bước chân đều đặn vang lên từ xa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×