Căn phòng điều áp khẩn cấp khép lại sau lưng họ, tiếng cơ khí khóa chốt vang lên lách cách. Không khí bên trong còn vương mùi ozone, lẫn cả hơi ấm từ những tia plasma vừa quét qua hành lang. Vân Ly dựa vào tường, thở hổn hển, bộ đồ phi hành bó sát dính mồ hôi, làm lộ rõ đường cong nóng bỏng đến mức Kỳ Lâm phải cố tình tránh nhìn.
“Suýt nữa thì hai cái xác chúng ta đã được trôi tự do ngoài vũ trụ,” cô nói, giọng vừa run vừa mỉa mai.
“Không… nếu tôi không kéo cô lại, chắc giờ cô đã thành than rồi.” Kỳ Lâm chỉnh lại khẩu súng plasma trên hông, mắt liếc sang bảng điều khiển bên cạnh cửa. “Khoang này an toàn, nhưng chỉ trong 30 phút. Chúng ta phải khôi phục hệ thống điều áp ở khu B trước khi áp suất tụt xuống.”
Vân Ly nhíu mày. “Vấn đề là… khu B giờ toàn là bọn drone tự hành. Và anh biết đấy, chúng không có chức năng phân biệt bạn hay thù.”
Kỳ Lâm bật cười khẽ, nụ cười ấy vừa bất cần vừa có chút kích thích thần kinh cô. “Tôi có cách. Nhưng… sẽ hơi khó chịu với cô đấy.”
Cô khoanh tay, chờ nghe. Nhưng thay vì giải thích, anh bước tới gần, rất gần, đến mức hơi thở hai người hòa vào nhau. “Bộ đồ của cô có chức năng nhiệt cảm. Tôi sẽ kết nối nó với hệ thống giáp của tôi. Nhưng để tối ưu hóa… chúng ta phải dùng chung nguồn oxy và nguồn năng lượng dự phòng. Điều đó nghĩa là…”
“…nghĩa là chúng ta sẽ phải dính vào nhau như hai miếng nam châm.” Vân Ly liếc xuống khoảng cách giữa họ, mặt nóng ran, nhưng vẫn gật đầu. “Được thôi, miễn là còn sống sót.”
Anh thao tác nhanh trên cổ tay áo giáp, kéo ra một đoạn cáp mỏng, cắm vào cổng năng lượng ở thắt lưng cô. Một luồng điện nhẹ chạy qua khiến cô khẽ giật mình. Ngay sau đó, màn hình hiển thị trên kính chắn gió tích hợp hiện cảnh báo: Hệ thống liên kết: Thành công.
Họ bước ra khỏi khoang, tiến về khu B. Hành lang tối om, chỉ còn ánh đèn báo hiệu đỏ chớp tắt, kèm âm thanh “cạch… cạch…” của các drone tuần tra. Kỳ Lâm ra hiệu im lặng, kéo Vân Ly áp sát tường, gần như ôm trọn cô vào trong bộ giáp rộng. Nhiệt độ từ cơ thể anh truyền qua khiến tim cô đập nhanh hơn, không biết là do căng thẳng hay… thứ gì khác.
Một drone xuất hiện, cảm biến của nó lia thẳng về phía họ. Trong tích tắc, Kỳ Lâm dùng tay phải ôm chặt gáy Vân Ly, cúi xuống… môi chạm môi.
Cô trợn mắt, nhưng nhận ra ngay ý đồ của anh: bộ giáp tích hợp hệ thống ngụy trang sinh học, có thể dùng tần số sinh học của hai người giao thoa để che tín hiệu nhiệt. Và cách nhanh nhất để đồng bộ… chính là tiếp xúc trực tiếp.
Drone lướt qua, không phát hiện gì. Khi nó đi xa, Kỳ Lâm buông ra, khóe môi cong lên. “Cứ coi như tôi vừa cứu mạng cô lần nữa.”
Vân Ly cố nén tiếng thở gấp, ném cho anh cái liếc sắc như dao. “Lần sau… tìm cách khác.”
Họ tiếp tục di chuyển, vượt qua ba chốt tuần tra, đến phòng điều khiển khu B. Cánh cửa khóa từ bên trong, cần một mã khóa bốn tầng. Vân Ly quỳ xuống, mở bảng mạch, tay lướt nhanh như đang chơi piano. Kỳ Lâm đứng phía sau, che chắn và cảnh giới.
“Còn 10 giây,” anh nói.
“Câm miệng, tôi biết rồi,” cô đáp, vừa cắm một vi mạch giả vào khe nhận diện.
5 giây… 3 giây… tách! — cánh cửa mở ra, họ lách vào trong. Bên trong là trung tâm điều áp, nhưng một cảnh tượng khiến cả hai sững sờ: giữa căn phòng trống trải là một khoang kính, bên trong… là một sinh vật cao hơn hai mét, da ánh bạc, đôi mắt phát sáng như sao.
Nó đang ngủ đông, nhưng máy quét hiển thị dấu hiệu sinh tồn cực mạnh. Và đáng chú ý hơn, trên ngực nó đeo một mảnh vỡ y hệt thứ họ tìm được ngoài phi thuyền bỏ hoang.
Vân Ly thì thầm: “Nếu nó thức dậy…”
Kỳ Lâm siết nhẹ tay súng plasma. “Thì mọi thứ chúng ta biết về nhiệm vụ này sẽ không còn như cũ nữa.”