tình yêu trong thời đại ai

Chương 8: Đêm trên boong quan sát – tâm sự cá nhân đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian phòng nghiên cứu tràn ngập thứ ánh sáng xanh lam từ hệ thống máy quét. Vân Ly đứng sát bên Kỳ Lâm, ánh mắt dán chặt vào hình ảnh đang hiện trên màn hình hologram: một cấu trúc dạng xoắn, trông như chuỗi ADN nhưng lại… không thuộc về bất kỳ sinh vật Trái Đất nào.

“Anh chắc chắn đây là dữ liệu từ mảnh vỡ?” Vân Ly nghiêng đầu hỏi, mùi hương nước hoa thoang thoảng từ tóc cô len vào khứu giác anh.

Kỳ Lâm nhướng mày: “Nếu không thì anh đã không mất ngủ ba đêm liên tiếp để giải mã nó.”

Cô mỉm cười nửa miệng, bước lại gần bàn điều khiển, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt cảm ứng. Hình ảnh lập tức phóng to, để lộ các ký hiệu hình học sắp xếp thành mô thức kỳ lạ. “Giống mã lệnh hơn là ADN.”

“Và nếu đúng vậy…” Kỳ Lâm khẽ nhíu mày, “thì có ai đó hoặc cái gì đó đang gửi thông điệp đến chúng ta.”

Họ chưa kịp bàn thêm thì âm thanh cảnh báo vang lên. Cửa phòng nghiên cứu đóng sập lại, hệ thống tự động khóa toàn bộ. Đèn chuyển sang màu đỏ. Một giọng máy lạnh lùng vang trong loa: Xác nhận rò rỉ sinh học. Kích hoạt chế độ cách ly cấp độ 5.

“Cái quái gì…” Vân Ly lùi lại bản năng, nhưng Kỳ Lâm đã nắm tay cô kéo về phía buồng khử trùng. “Nhanh, nếu không hệ thống sẽ phun chất đóng băng toàn phòng.”

Buồng khử trùng chỉ đủ cho hai người đứng sát nhau. Cửa đóng lại kèm tiếng nhỏ, tia sáng tím quét qua từ đầu đến chân. Vân Ly cảm giác như từng sợi tóc bị điện nhẹ chạm vào. Không gian hẹp đến mức ngực cô áp hẳn vào lồng ngực Kỳ Lâm.

“Xin lỗi… chật quá.” Cô khẽ nói, đôi má ửng hồng.

Kỳ Lâm cười khẽ, ánh mắt tinh quái: “Không sao, ít nhất chúng ta vẫn còn thở.”

Tiếng máy quét kêu ting báo hoàn tất, cửa mở ra. Nhưng khi họ bước ra ngoài, khung cảnh đã khác. Phòng nghiên cứu tối om, mọi hệ thống dường như tắt toàn bộ. Trên màn hình lớn, dãy ký hiệu lạ từ mảnh vỡ đang tự động biến đổi thành hình ảnh… một cặp mắt phát sáng.

“Cái này… không phải là dữ liệu tĩnh.” Vân Ly nuốt khan.

Mắt phát sáng chớp một lần, rồi một giọng nói trầm ấm nhưng vọng như từ xa xăm vang lên: Ta đã chờ các ngươi… rất lâu.

Kỳ Lâm và Vân Ly nhìn nhau, rồi đồng thanh: “Ai?”

Không quan trọng ta là ai. Quan trọng là… kẻ đang theo sát các ngươi.

Ngay sau đó, đèn lại bật sáng, hệ thống trở về bình thường như chưa có gì xảy ra. Nhưng đoạn ghi hình an ninh trống trơn — như thể 10 phút vừa rồi không tồn tại.

“Chúng ta vừa nhận được lời cảnh báo… từ một thứ không phải con người.” Vân Ly nói chậm rãi.

Kỳ Lâm gật đầu, nhưng ánh mắt anh sắc lạnh: “Và anh đoán, thứ đó cũng biết chúng ta sẽ điều tra tiếp ở đâu.”

Anh mở bản đồ không gian, chỉ vào một tọa độ cách Trái Đất 3 ngày bay: Trạm Quan Sát Sao Chết — nơi từng xảy ra vụ mất tích tập thể cách đây 12 năm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×