Thiên Ân đến công viên nhỏ cạnh bảo tàng với sự lo lắng tột độ. Anh ngồi trên một chiếc ghế đá khuất sau hàng cây, che khuất một phần mặt mình bằng chiếc máy ảnh. Anh cảm thấy như mình đang tham gia một cuộc họp bí mật, không phải một buổi tư vấn.
Đúng giờ hẹn, An Chi xuất hiện. Cô mặc chiếc áo khoác măng tô màu be nhạt, đơn giản nhưng thanh lịch. Cô không mang theo sổ ghi chép hay máy ghi âm, chỉ có chiếc túi xách gọn gàng và ánh mắt kiên định. Cô đi thẳng đến chỗ Thiên Ân, không do dự.
"Cảm ơn anh đã đến," An Chi nói, ngồi xuống cách anh một khoảng vừa phải. "Đây không phải là phòng khám, nên tôi sẽ không bắt đầu bằng những câu hỏi lâm sàng. Tôi muốn chúng ta bắt đầu thỏa thuận ngay lập tức."
Thiên Ân gật đầu. Anh cảm thấy thoải mái hơn khi không phải đối mặt với một bác sĩ tâm lý truyền thống.
"Tôi... tôi muốn chụp cô ngay bây giờ," Thiên Ân nói, giọng anh còn ngập ngừng. Anh đưa máy ảnh lên.
An Chi mỉm cười, một nụ cười chuyên nghiệp nhưng có chút thách thức. "Được. Tôi đã nói tôi muốn anh chụp linh hồn của tôi. Vậy hãy chụp đi. Chụp sự phản bội mà tôi đã mang theo. Chụp sự cô độc mà tôi đang che giấu."
Thiên Ân nhìn qua ống kính. Anh thấy An Chi, nhưng bức ảnh trong đầu anh lại bị phong tỏa. Ánh mắt sắc sảo và sự tự chủ của cô quá mạnh mẽ, không cho phép anh nhìn thấy bất kỳ vết nứt nào.
Anh hạ máy ảnh xuống. "Tôi không thể. Cô... cô quá hoàn hảo. Tôi chỉ thấy một bức tường."
An Chi biết anh nói đúng. Cô đang dựng lên một bức tường chuyên nghiệp. Cô quyết định hy sinh một chút sự kiểm soát của mình để mở ra một lối đi cho anh.
"Anh muốn nhìn thấy sự hỗn loạn của tôi? Được thôi," An Chi nói. "Tôi sẽ giúp anh."
Cô đứng dậy và chỉ vào chiếc xe đẩy hàng cũ kỹ, rỉ sét bị bỏ lại gần thùng rác. "Đó là sự hỗn loạn. Hãy chụp nó. Nhưng chụp nó theo cách nó mang lại sự bình yên cho anh."
Thiên Ân cảm thấy bị kích thích. Anh đi đến gần chiếc xe, đưa máy ảnh lên. Anh bắt đầu tìm kiếm góc độ hoàn hảo, quên đi sự tồn tại của An Chi. Anh tập trung vào sự tĩnh lặng của vật thể bị bỏ rơi.
Rắc. Anh chụp.
"Được rồi, đến lượt anh," An Chi nói khi anh quay lại. "Phần của tôi là giúp anh đối diện với nỗi sợ hãi."
Cô đứng dậy và dẫn anh ra khỏi công viên nhỏ, đi thẳng đến khu vực trung tâm thương mại sầm uất. Khu vực này đầy ắp người, tiếng còi xe, và ánh sáng chói lòa – chính là nơi tạo ra cơn hoảng loạn của anh.
"Chúng ta sẽ đi bộ qua đó," An Chi tuyên bố. "Và anh sẽ chụp bất cứ điều gì khiến anh cảm thấy yên bình giữa sự hỗn loạn."
Thiên Ân lập tức cảm thấy căng thẳng. Mồ hôi lạnh bắt đầu thấm qua lưng áo. "Không... quá nhiều người. Tôi không thể thở."
"Anh có thể," An Chi nói, đứng sát bên anh. "Anh có tôi ở đây. Hãy nhớ những gì đã xảy ra tại gallery. Mọi thứ đều ổn. Anh đang an toàn."
Cô ra lệnh: "Hít sâu vào, Thiên Ân. Nhìn vào đám đông, và xem họ chỉ là những chấm màu di chuyển trong khung hình của anh. Anh không phải tham gia vào chuyển động đó. Anh chỉ cần quan sát."
Họ bắt đầu bước đi. Minh cảm thấy mọi người đang va chạm vào anh, làm anh mất thăng bằng. Anh đưa máy ảnh lên, cố gắng làm theo lời cô. Anh cố gắng chụp chiếc đèn đường cô độc, một vật thể tĩnh lặng giữa biển người.
Nhưng đúng lúc đó, một tai nạn định mệnh xảy ra.
Một người giao hàng xe máy, chạy quá tốc độ, bất ngờ bị trượt tay lái khi cố gắng né một người đi bộ. Chiếc xe lạng mạnh và ngã ngay trước mặt họ, làm đổ tung hàng hóa.
Tiếng va chạm lớn, tiếng kính vỡ, và tiếng la hét đột ngột của người đi đường. Sự hỗn loạn thật sự.
Thiên Ân lập tức đóng băng. Cơn hoảng loạn ập đến mạnh hơn bao giờ hết. Anh nhớ lại tai nạn khủng khiếp đã cướp đi người thân của anh. Mắt anh mở to, và anh bắt đầu thở dốc. Anh lùi lại, va vào An Chi.
An Chi, kinh nghiệm của cô giúp cô giữ được bình tĩnh. Cô thấy rõ sự đau đớn và hoảng loạn trong mắt anh.
"Thiên Ân! Thiên Ân! Nhìn tôi!" An Chi lập tức nắm chặt tay anh. Cô không thể để anh quay lại ký ức đau thương đó.
"Anh đã nhìn thấy sự hỗn loạn thật sự. Nhưng hãy nhìn đi!" An Chi chỉ vào người lái xe máy. "Có người đã chạy đến giúp đỡ anh ta. Mọi thứ không chỉ là sự phá hủy. Nó còn là sự kết nối."
"Anh không thể..." Thiên Ân thì thào, anh buông máy ảnh.
"Có thể! Anh là nhiếp ảnh gia, Thiên Ân. Nhiếp ảnh là về sự thật! Sự thật là anh đang sợ hãi!" An Chi hét lên. "Nhưng sự thật cũng là tôi đang ở đây! Anh hãy chụp sự sợ hãi của anh đi! Chụp bàn tay tôi đang nắm lấy anh đi!"
Lời nói của cô làm anh bừng tỉnh. Anh nhìn xuống. Bàn tay anh và bàn tay cô đang nắm chặt, một sự kết nối duy nhất giữa sự hỗn loạn.
Anh đưa máy ảnh lên. Anh chụp. Anh chụp sự hỗn loạn, anh chụp nỗi sợ hãi, và anh chụp bàn tay cô đang nắm chặt lấy anh. Lần này, bức ảnh không tĩnh lặng, nhưng nó mang lại cho anh một cảm giác bình yên kỳ lạ.
Sau khi chụp, Thiên Ân cảm thấy kiệt sức, nhưng anh đã vượt qua cơn hoảng loạn.
"Chúng ta đi thôi," An Chi nói, giọng cô dịu lại.
Họ rời khỏi hiện trường tai nạn. Trên đường đi, không ai nói một lời nào. An Chi nhận ra rằng, cô đã quá tập trung vào việc chữa trị cho anh, mà quên mất việc nhìn sâu hơn. Thiên Ân, trong cơn hoảng loạn, đã tìm thấy sự tin tưởng ở cô.
Thiên Ân nhìn vào bức ảnh anh vừa chụp: một bức ảnh mờ ảo, nhưng rõ ràng có bàn tay của anh và An Chi đan vào nhau.
Anh biết, mối quan hệ này không còn là một liệu pháp trao đổi nữa. Nó là một tai nạn định mệnh – một tai nạn đã phá vỡ cả bức tường kính của anh và sự kiểm soát của cô.