Thiên Ân và An Chi quay trở lại công viên nhỏ, nơi yên tĩnh ban đầu của họ. Cả hai đều kiệt sức, nhưng có một sự thay đổi rõ rệt: sự xa cách ban đầu đã biến mất. Họ không còn là một bác sĩ và một bệnh nhân. Họ là hai con người vừa cùng nhau trải qua một sự hỗn loạn.
An Chi lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ, lần đầu tiên phá vỡ quy tắc không dùng công cụ chuyên môn. Cô cần phải ghi lại khoảnh khắc này, vì nó quá quan trọng.
"Ngồi xuống đi, Thiên Ân," An Chi nói, giọng cô trở lại sự chuyên nghiệp nhưng có thêm chút mềm mại. "Chúng ta cần phân tích những gì vừa xảy ra. Anh đã vượt qua được cơn hoảng loạn, nhưng nó có thể tái diễn."
Thiên Ân ngồi xuống, vẫn giữ chặt chiếc máy ảnh. "Tôi... tôi đã chụp được. Bàn tay cô."
"Tôi thấy rồi," An Chi đáp, nhìn vào màn hình máy ảnh của anh. Bức ảnh tuy mờ và hơi nghiêng, nhưng rất mạnh mẽ. Nó không chụp sự tĩnh lặng, mà chụp sự sống sót. "Anh đã chụp sự thật. Anh đã chụp sự kết nối giữa nỗi sợ hãi của anh và sự trấn an của tôi. Đó là một bước tiến lớn, Thiên Ân. Anh đã chấp nhận sự chuyển động của thế giới."
An Chi ghi lại một vài ghi chú. "Bây giờ, đến lượt tôi. Anh đã chụp sự hỗn loạn của tôi bằng cách nào?"
Thiên Ân hơi nhíu mày, nhìn thẳng vào cô. Anh không còn che giấu sự thật nữa. "Tôi đã không chụp sự hỗn loạn của cô. Cô quá kiểm soát. Tôi đã chụp chiếc xe đẩy rỉ sét, vật thể bị bỏ rơi. Đó là cách tôi nhìn thấy sự cô đơn của cô, An Chi. Cô chuyên nghiệp, nhưng cô bị bỏ lại."
Lời phân tích sắc bén của anh khiến An Chi sững sờ. Thiên Ân, bằng trực giác nghệ sĩ của mình, đã nhìn thấy sự thật mà cô đã giấu kín dưới lớp vỏ bọc bác sĩ tâm lý. Anh không chỉ nhìn thấy nỗi sợ hãi xã hội của anh, mà còn nhìn thấy vết sẹo phản bội của cô.
"Anh... anh đã nói đúng," An Chi thừa nhận, giọng cô nhỏ đi. "Đó là sự thật. Và đó là lý do tại sao tôi cần anh. Anh là nhiếp ảnh gia của những vật thể tĩnh lặng, nhưng anh nhìn thấy những chuyển động cảm xúc tinh tế nhất."
Cô đặt cuốn sổ xuống. Cô cần phải làm rõ lại Giao kèo Đổi trác của họ, vì ranh giới đã trở nên quá mờ.
"Nghe này, Thiên Ân," An Chi nói, ánh mắt cô nghiêm túc. "Chúng ta cần làm rõ lại. Liệu pháp trao đổi này có hai quy tắc tuyệt đối."
"Quy tắc 1: Chúng ta không được chạm vào nhau. Ngoại trừ những tình huống khẩn cấp như vừa rồi, nơi sự trấn an thể chất là cần thiết. Sự gần gũi về thể xác sẽ làm hỏng sự khách quan cần thiết của liệu pháp."
Thiên Ân gật đầu. Anh nhớ lại cảm giác an toàn khi tay cô nắm lấy anh, nhưng anh biết cô nói đúng.
"Quy tắc 2: Chúng ta chỉ nói về cảm xúc hiện tại," An Chi tiếp tục. "Anh không được cố gắng làm bác sĩ tâm lý cho tôi, và tôi không được dùng quyền của mình để ép anh làm điều gì anh không muốn. Mối quan hệ của chúng ta là sự trao đổi kỹ năng để chữa lành những tổn thương đã có. Không phải là tình yêu."
Cô nhìn thẳng vào anh, và sự chân thật trong ánh mắt cô làm Minh cảm thấy khó chịu.
"Tôi... tôi hiểu," Thiên Ân nói. "Cô sợ sự kết nối thực sự sẽ dẫn đến sự phản bội một lần nữa."
An Chi nhắm mắt lại một giây, bị lời nói thẳng thắn của anh làm cho đau đớn. "Đó không phải là chuyện của anh."
"Có chứ," Thiên Ân phản bác. "Tôi là nhiếp ảnh gia của cô. Tôi phải chụp những gì tôi thấy, An Chi. Và tôi thấy cô đang sợ hãi sự gắn bó, không phải tôi. Và tôi cũng sợ hãi. Nhưng tôi đã chụp sự sợ hãi của mình hôm nay. Tôi muốn chụp sự sợ hãi của cô."
Sự thách thức của anh khiến cô không thể làm ngơ. Cô hiểu, đây không chỉ là một liệu pháp chữa bệnh, mà còn là một cuộc chiến của những cảm xúc đang bị phong tỏa.
"Được rồi," An Chi thừa nhận. "Chúng ta hãy tuân thủ quy tắc. Tôi sẽ gửi cho anh một danh sách các bài tập đối phó với lo âu. Nhiệm vụ của anh là thực hiện chúng và chụp lại cảm xúc của anh sau đó."
"Và nhiệm vụ của tôi," Thiên Ân nói, đứng dậy. "Là chụp cô. Tôi muốn chụp những vết nứt, An Chi. Tôi muốn chụp những khoảnh khắc cô không kiểm soát được mọi thứ. Nơi ánh sáng đi vào."
An Chi gật đầu. Cô cảm thấy một sự thách thức thú vị. Cô đã quá lâu rồi không để bất cứ ai nhìn thấy những vết nứt của mình.
Họ trao đổi số điện thoại và thống nhất về lịch trình. Khi Thiên Ân bước đi, anh không quay lại. Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm lớn. Anh đã làm quen với một người phụ nữ mới, và anh đã nhìn thấy một phần của thế giới mà anh đã phong tỏa từ lâu.
An Chi nhìn theo bóng lưng anh. Cô biết cô đã chấp nhận một rủi ro rất lớn. Giao kèo này có thể chữa lành vết thương của anh, nhưng cũng có thể làm tổn thương vết sẹo của cô. Cô vẫn còn nhớ cảm giác bàn tay anh nắm lấy cô. Đó là một cảm giác an toàn mà cô đã không cảm thấy từ rất lâu.
Và An Chi, Chuyên gia Giả dối, tự hỏi: Liệu có thể nào, anh mới là bác sĩ tâm lý thực sự của mình?
Giao kèo đã được thiết lập, ranh giới được định rõ, nhưng sự căng thẳng cảm xúc và sự thu hút cá nhân đã bắt đầu nhen nhóm.