tình yêu trong tĩnh lặng

Chương 5: Khung Hình Đóng Băng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi gặp gỡ chính thức đầu tiên cho phần giao kèo của Thiên Ân diễn ra tại studio áp mái của anh. An Chi đã đồng ý đến, điều này đã là một thắng lợi nhỏ đối với Thiên Ân, vì anh không cần phải đối diện với sự hỗn loạn bên ngoài.

Khi An Chi bước vào, cô lập tức quét mắt một vòng quanh căn hộ. Cô không nhìn vào nội thất mà nhìn vào ánh sáng. Cô nhận ra căn phòng này được thiết kế để kiểm soát hoàn toàn mọi luồng sáng, giống như một pháo đài. Điều đó phù hợp với sự lo âu xã hội của anh.

"Căn hộ của anh rất đẹp," An Chi nói. "Một không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Hoàn hảo cho việc che giấu."

Thiên Ân phớt lờ lời phân tích của cô. Anh chỉ muốn tập trung vào công việc. Anh đặt chiếc máy ảnh lên giá ba chân.

"Hôm nay, tôi muốn chụp sự tĩnh lặng của cô," Thiên Ân nói, giọng chuyên nghiệp. "Hãy ngồi xuống chiếc ghế đó."

An Chi ngồi xuống chiếc ghế mây mà anh chỉ định. Cô giữ thẳng lưng, đặt tay lên đùi, và nhìn thẳng vào ống kính. Cô hoàn toàn tĩnh lặng – một sự tĩnh lặng đến mức vô hồn.

Thiên Ân nhìn qua ống kính. Anh thấy một người phụ nữ xinh đẹp, hoàn hảo, nhưng anh không thể tìm thấy linh hồn mà anh đã cảm nhận được ở công viên. Anh thấy một bức tượng, không phải một con người.

"Cô đang giả vờ," Thiên Ân đột ngột lên tiếng. "Cô đang tạo dáng. Cô đang kiểm soát mọi cơ mặt, mọi hơi thở. Tôi không chụp được."

An Chi không thay đổi tư thế, nhưng khóe môi cô nhếch lên. "Đó là cách tôi sống, Thiên Ân. Tôi luôn kiểm soát mọi thứ. Nếu tôi thả lỏng, sự hỗn loạn sẽ ập đến. Nhiệm vụ của anh là nhìn xuyên qua sự kiểm soát đó."

Thiên Ân cảm thấy bế tắc. Anh đã chụp hàng nghìn vật thể tĩnh lặng, nhưng chúng đều trung thực. Chiếc ghế mục nát không giả vờ là ghế mới. Nhưng An Chi lại đang diễn một vai.

Anh hạ máy ảnh xuống. "Tôi không chụp sự diễn kịch, An Chi. Tôi muốn sự thật. Anh thấy sự mạnh mẽ của cô. Nhưng anh cũng thấy sự mệt mỏi khi phải duy trì sự mạnh mẽ đó. Cô có dám cho tôi thấy điều đó không?"

An Chi thở dài, và khoảnh khắc đó, sự kiểm soát của cô đã nứt ra. Cô thả lỏng vai, dựa lưng vào ghế.

"Được rồi," cô nói, ánh mắt cô trở nên trống rỗng hơn, nhìn xa xăm. "Anh muốn thấy sự mệt mỏi? Sự mệt mỏi đến từ việc không bao giờ có thể tin tưởng bất cứ ai. Tôi luôn phải cảnh giác. Tôi luôn phải tự mình phòng thủ. Sau sự phản bội, tôi đã trở thành chiến binh và tù nhân của chính mình."

Thiên Ân lập tức đưa máy ảnh lên. Lời thú nhận đó là sự thật mà anh cần. Anh thấy một nỗi buồn sâu sắc trong đôi mắt cô, một sự tuyệt vọng thầm lặng.

Click.

Anh chụp một bức. Anh biết đó là một bức ảnh đẹp, nhưng chưa đủ. Anh vẫn cảm thấy còn một lớp vỏ bọc nữa.

"Nói cho tôi biết về sự phản bội đó," Thiên Ân yêu cầu. Anh biết đó là điều cô không muốn chia sẻ, nhưng anh cần chất liệu cảm xúc đó.

An Chi lưỡng lự. Cô đã đặt ra quy tắc không nói về quá khứ, nhưng cô đã vi phạm nó. Cô kể lại vắn tắt câu chuyện, không chút cảm xúc, như đang thuật lại một hồ sơ bệnh án: "Người tôi yêu và người bạn thân nhất của tôi. Họ đã ở bên nhau sau lưng tôi. Khi tôi phát hiện ra, đó không chỉ là sự đau đớn, đó là sự phá hủy niềm tin. Mọi thứ tôi tin vào đều là giả dối."

Thiên Ân chụp một bức nữa. Lần này, anh thấy sự cứng nhắc quay trở lại. Cô đang dựng lại bức tường.

Anh quyết định thay đổi chiến thuật. Anh đi vòng quanh cô, cố gắng tìm một góc độ bất ngờ.

"Cô nói cô ghét sự phản bội," Thiên Ân nói. "Nhưng tôi thấy cô đang phản bội chính mình, An Chi. Cô đang phản bội người phụ nữ yếu đuối cần được yêu thương, và thay thế bằng bác sĩ tâm lý hoàn hảo không cần ai."

Lời nói của anh chạm đúng vào điểm yếu của cô. An Chi nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô. Cô đã không khóc trong nhiều năm.

Thiên Ân, người lo lắng xã hội, đã quên đi nỗi sợ hãi của mình. Anh đưa máy ảnh lên và chụp khoảnh khắc đó. Sự thật, rốt cuộc, đã được ghi lại.

Anh chụp xong và hạ máy. Anh nhận ra mình đã hoàn thành phần giao kèo. Anh đã nhìn thấy và chụp được linh hồn đang bị tổn thương của cô.

An Chi mở mắt, cô nhanh chóng lau nước mắt, lấy lại vẻ chuyên nghiệp.

"Được rồi. Anh đã có những gì anh cần," An Chi nói, giọng cô lạnh lùng. "Bây giờ đến lượt tôi. Anh đã nhìn thấy sự yếu đuối của tôi. Tôi muốn anh thực hiện bài tập của mình. Ngày mai, anh sẽ đến một cửa hàng đồ gốm, nơi có rất nhiều vật dụng dễ vỡ, và anh sẽ yêu cầu họ để anh chụp ảnh chúng."

Thiên Ân hít một hơi sâu. Cửa hàng đồ gốm: đông người, không gian chật hẹp, và xung quanh là những vật dụng dễ vỡ – một biểu tượng hoàn hảo cho nỗi sợ hãi của anh. "Tại sao lại là đồ gốm?"

"Vì anh sợ sự đổ vỡ," An Chi giải thích. "Anh sợ sự hỗn loạn sẽ làm anh tan vỡ. Anh sẽ phải đối diện với sự thật rằng mọi thứ đều có thể tan vỡ, và anh vẫn có thể sống sót. Anh sẽ phải chụp một vật thể có vẻ ngoài yếu ớt, nhưng lại mang trong mình sự kiên cường."

Thiên Ân hiểu. Đây không phải là một bài tập đơn giản, đây là một thách thức đối với toàn bộ bản ngã của anh.

Anh nhìn vào chiếc máy ảnh. Anh đã chụp được sự yếu đuối của cô. Giờ đến lượt anh phải thể hiện sự mạnh mẽ của mình, vì cô.

"Được," Thiên Ân đáp. "Tôi sẽ đi. Nhưng tôi muốn cô đi cùng tôi."

An Chi ngạc nhiên. Cô đã định để anh làm bài tập một mình. "Tôi đã nói, Quy tắc 1 là không chạm vào nhau."

"Tôi không muốn cô chạm vào tôi," Thiên Ân nhấn mạnh. "Tôi muốn cô đi cùng, như một người quan sát khách quan. Tôi muốn cô xem liệu tôi có thể vượt qua nỗi sợ hãi của mình hay không. Và tôi muốn cô thấy rằng tôi sẽ không tan vỡ."

An Chi nhìn vào đôi mắt đầy quyết tâm của anh. Cô nhận ra Thiên Ân không muốn một bác sĩ tâm lý; anh muốn một người làm chứng cho sự phục hồi của anh. Và sâu xa hơn, anh muốn một người để tin tưởng.

"Được rồi," An Chi đồng ý. "Ngày mai, 10 giờ sáng. Anh chọn địa điểm."

Phần giao kèo đã đi sâu vào cảm xúc cá nhân. Thiên Ân đã chụp được sự yếu đuối của An Chi, và bây giờ anh sẽ đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×