Đúng 10 giờ sáng, Thiên Ân và An Chi gặp nhau trước một cửa hàng gốm sứ thủ công nhỏ, nổi tiếng với những tác phẩm tinh xảo và dễ vỡ. Cửa hàng đông khách hơn Thiên Ân dự đoán.
"Đây là một ý tưởng tồi," Thiên Ân thì thầm, tay anh siết chặt quai máy ảnh. Anh cảm nhận được sự thôi thúc muốn quay lưng bỏ chạy. Không gian chật hẹp, những người lạ mặt gần gũi, và sự mong manh của hàng trăm vật thể xung quanh là tổ hợp hoàn hảo để kích hoạt cơn lo âu của anh.
"Không phải ý tưởng tồi," An Chi đáp, giọng cô trấn an. "Anh đang ở đây. Đó là một chiến thắng. Nhớ lại lời tôi nói: cảm nhận sự kiên cường, không phải sự tan vỡ."
Họ bước vào. Tiếng chuông cửa vang lên, và mọi ánh mắt dường như đổ dồn vào họ. Thiên Ân bắt đầu hít thở nông, anh cảm thấy bức tường kính của mình rung lắc dữ dội.
An Chi đứng cách anh hai bước chân, không chạm vào anh, tuân thủ nghiêm ngặt Quy tắc 1. Cô quan sát anh. Cô thấy cách anh căng cứng vai, cách ánh mắt anh cố gắng tránh mọi giao tiếp trực tiếp, chỉ nhìn vào những chiếc bình, chiếc cốc. Cô cảm nhận được sự khó khăn của anh.
"Nhiệm vụ của anh là chụp một vật thể có vẻ ngoài yếu ớt nhưng lại mang trong mình sự kiên cường," An Chi nhắc nhở. "Anh không cần phải giao tiếp với ai. Chỉ cần với vật thể đó."
Thiên Ân bắt đầu đi lướt qua các kệ hàng. Mọi người quá gần. Anh cảm thấy như thể anh đang đi qua một mê cung đầy mìn. Nếu anh vô tình va vào ai đó, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Anh dừng lại trước một bộ trà sứ trắng, hoa văn tinh xảo. Nó quá mong manh. Anh không thể chụp nó.
Anh đi tiếp. Cuối cùng, anh dừng lại ở một góc tối, nơi có những mảnh gốm vỡ được xếp lại với nhau, tạo thành một bức tranh nghệ thuật trừu tượng. Đó là nghệ thuật Kintsugi—nghệ thuật sửa chữa đồ gốm bị vỡ bằng sơn mài trộn bột vàng.
Anh đưa máy ảnh lên. Anh chụp. Anh chụp những đường rạn nứt được hàn gắn bằng ánh vàng lấp lánh.
"Anh đã tìm thấy rồi," An Chi nói, cô tiến lại gần hơn một chút.
"Đây không phải là sự kiên cường," Thiên Ân nói, giọng anh trầm xuống, chỉ đủ để cô nghe thấy. "Đây là một lời thú nhận thầm lặng. Vật thể này đã từng vỡ, nhưng nó được hàn gắn. Nó không giấu giếm vết nứt của mình. Nó biến sự đổ vỡ thành vẻ đẹp."
Anh nhìn sang An Chi. "Giống như cô. Cô đang cố gắng giấu sự tan vỡ bằng sự hoàn hảo, nhưng nếu cô chấp nhận những vết nứt, cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."
Lời phân tích của anh lại một lần nữa chạm vào điểm yếu của cô. An Chi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, nhưng cô biết anh nói đúng. Cô đang cố gắng xây dựng lại bản thân hoàn toàn mới, không có chút tỳ vết nào của quá khứ.
"Anh muốn tôi phải làm gì?" An Chi thách thức. "Phải chạy ra ngoài và hét lên rằng tôi đã bị người mình yêu và bạn thân nhất phản bội? Rằng tôi không tin vào bất cứ điều gì nữa?"
Thiên Ân nhìn cô, ánh mắt anh đầy cảm thông. "Không. Tôi muốn cô thừa nhận với chính mình. Tôi muốn cô thừa nhận sự giận dữ. Cô đã kể lại sự phản bội đó một cách lạnh lùng, như một hồ sơ bệnh án. Cô không cho phép mình giận dữ. Cô không cho phép mình cảm thấy."
"Sự giận dữ là hỗn loạn," An Chi đáp. "Tôi không thể để nó kiểm soát tôi."
"Nhưng đó là sự thật," Thiên Ân kiên quyết. "Cô đang phản bội cảm xúc thật của mình. Tôi đã chụp được những vật thể chấp nhận sự đổ vỡ. Bây giờ, cô hãy chấp nhận sự đổ vỡ của mình đi."
An Chi cảm thấy khóe mắt cay xè. Cô nhớ lại những tháng ngày cô tự nhủ rằng cô ổn, cô đã vượt qua. Cô đã dựng lên bức tường mạnh mẽ đến mức cô không còn dám nhìn vào nội tâm.
"Tôi... Tôi đã rất giận dữ," An Chi thì thầm, đây là lời thú nhận thầm lặng đầu tiên của cô về cảm xúc thật, không phải là một phân tích tâm lý. "Tôi đã giận dữ đến mức muốn phá hủy mọi thứ. Nhưng tôi biết tôi phải kiên cường. Tôi phải mạnh mẽ hơn họ."
"Và đó là lúc cô bắt đầu xây bức tường đó," Thiên Ân nói. "Bức tường ngăn cách cô với sự tổn thương. Và cũng ngăn cách cô với sự kết nối. Cô không chỉ sợ sự phản bội của người khác, cô còn sợ sự mong manh của chính mình."
An Chi cúi đầu. Cô biết anh đã nhìn xuyên qua cô. Cô đã dạy anh cách hít thở, nhưng anh lại dạy cô cách thừa nhận.
Đột nhiên, Thiên Ân buông máy ảnh. Anh làm một hành động mà anh chưa từng làm trước đây: anh tiến tới và làm một điều tùy hứng.
Anh nhẹ nhàng chạm vào một chiếc cốc nhỏ, và cố ý làm nó nghiêng đi, nhưng kịp thời bắt lấy nó trước khi nó rơi.
"Anh đang làm gì vậy!" An Chi hoảng hốt.
"Tôi đang phá vỡ một quy tắc nhỏ," Thiên Ân mỉm cười. "Và tôi đang chứng minh: Không phải mọi sự mong manh đều dẫn đến sự đổ vỡ. Cô có thể nghiêng ngả, An Chi. Cô có thể gần rạn nứt. Nhưng cô có thể có một bàn tay khác để bắt lấy cô."
An Chi nhìn anh. Anh không hề hoảng loạn. Anh đã thách thức nỗi sợ hãi của mình (sự đổ vỡ, sự hỗn loạn) để dạy cô một bài học. Cô nhận ra anh không chỉ là một người bệnh nhân, anh là một người hướng dẫn.
"Cảm ơn anh, Thiên Ân," An Chi nói. "Bây giờ, chúng ta đã có cả hai: sự kiên cường của Kintsugi, và sự chấp nhận rằng không phải mọi sự mong manh đều dẫn đến thảm họa."
Họ rời khỏi cửa hàng đồ gốm. Thiên Ân cảm thấy một sự tự tin mới mẻ, và An Chi cảm thấy một vết nứt nhỏ đã được mở ra trong bức tường của cô.
Sự chân thật của Thiên Ân đã giúp An Chi phá vỡ sự phòng thủ của mình. Mối quan hệ của họ đang dần trở nên sâu sắc và cá nhân hơn.